Giản Tuyết Ngưng dừng lại ở khu check-in và trao cho ba Giản cái ôm chào tạm biệt.
“Ba, ba vừa mới khỏe lại đừng làm việc quá sức đấy. Con đã dặn trợ lý Doãn rồi, sẽ chia một nửa công việc sang cho con để ba không gặp áp lực nữa.”
“Được được, đều nghe con hết./”
Ba Giản chịu thua trước tính cách kiên quyết của Giản Tuyết Ngưng.
“Đâu phải là không gặp lại nhau, lễ cưới của con ba cũng phải về để chuẩn bị mà.”
Thông báo từ nhân viên đã đến giờ nên Giản Tuyết Ngưng chào lần cuối rồi lên máy bay, khi vừa ổn định chỗ ngồi thì nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần.
“Em lên máy bay chưa?”
“Em vừa lên.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm hồi đáp trong hân hoan, chợt ghế bên cạnh xuất hiện một người đàn ông với vẻ ngoài không thua kém những người đàn ông khác đang xếp vali lên khoang đồ.
“Đã lâu không gặp, Giản Tuyết Ngưng.”
Người đàn ông cùng cặp kính đen bắt chuyện với Giản Tuyết Ngưng khiến cô hiếu kỳ xoay sang xem là ai nhưng vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó.
“Quên rồi?”
Người đàn ông từ từ tháo kính xuống nhìn Giản Tuyết Ngưng mà tươi cười …
“Là tôi, Ninh Tuấn Khang.”
Cái tên quen thuộc đã gợi cho Giản Tuyết Ngưng một khung cảnh không mấy vui vẻ.
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng trả lời vỏn vẹn một chữ rồi đeo tai nghe, giả vờ chìm vào giấc ngủ khiến Ninh Tuấn Khang bất giác cười nhẹ.
“[Vẫn lạnh lùng như lúc nhỏ, thú vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3542407/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.