Ngày cuối cùng quay phim, đạo diễn chính cùng các nhân viên mở một bữa tiệc đóng máy và mời tất cả mọi người cùng chung vui.
“Khi nào em về Thượng Hải?”
“Có lẽ tầm hai ba ngày nữa, em khảo sát các việc còn lại ở Quan thị rồi sẽ về.”
Vương Diệc Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng.
“Xin lỗi, em đang vất vả sẵn vậy mà anh còn nhờ em làm hướng dẫn chỉ đạo.”
“Nói gì vậy, đồ ngốc? Cho dù em có vất vả cỡ nào, thì những lúc anh cần em sẽ có mặt ngay mà.//”
Giản Tuyết Ngưng nồng nàn đáp lại cái nắm tay của Vương Diệc Thần vừa thổ lộ vừa khuyên nhủ.
“Ba em từng nói em đã thay đổi hơn xưa rất là nhiều, và em trả lời rằng một phần là vì anh.”
Vương Diệc Thần tò mò mà lặng lẽ một bên lắng nghe Giản Tuyết Ngưng…
“Trước khi gặp anh em là một người không thích chỗ đông người, ngoại trừ lúc thi đấu hoặc luôn từ chối những buổi họp mặt vô nghĩa của gia tộc. Có thể nói từ sau khi mẹ mất thì em chỉ luôn sống một mình trong thế giới của riêng bản thân cho đến khi … anh tỏ tình với em.//”
Cả hai hồi tưởng lại khoảnh khắc đó mà cười nhẹ, song Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lời nói.
“Nói thật lúc đó em còn nghĩ anh … như này đấy.//”
Giản Tuyết Ngưng chỉ nhẹ vào thái dương với ý có bệnh khiến Vương Diệc Thần bật cười.
“Nhưng mà, sau khi gặp anh rồi thì đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3541872/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.