Vương Diệc Thần có phần đau lòng nhìn Giản Tuyết Ngưng cố gắng trên sân băng nhưng vẫn phải kìm nén, ngay cả Trình Khiết cũng khó lòng mà không rơi lệ.
“[Tiểu Ngưng.]”
Sau khi biểu diễn xong thì Giản Tuyết Ngưng chầm chậm tiến lại chỗ nghỉ ngơi, cô sờ nhẹ vào đôi chân hơi đau nhói của bản thân khiến Vương Diệc Thần lo lắng…
“Sao vậy? Vết thương cũ tái phát à?”
“Không sao. Có chút hơi nhói thôi, không nặng đâu.”
Trình Khiết lấy một túi đá nhỏ đưa cho Giản Tuyết Ngưng chườm vào chỗ bị thương.
“Em không sao chứ? Tiếu Ngưng?”
“Chị Khiết yên tâm, em không sao.”
Trợ lý của Trình Khiết gọi cô đi xử lý công việc nên chỉ còn lại Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng.
“Thần, anh có trách em không?”
Vương Diệc Thần ân cần phủ nhận rồi nhẹ nhàng ôm lấy Giản Tuyết Ngưng vào lòng …
“Làm sao trách em? Anh còn tự trách bản thân không thể phân ưu với em, khiến em phải chịu đựng một mình rồi.”
“Có anh thật tốt.”
Cùng lúc đó, Hạ Nguyệt Lệ đang ở ngoài trước cổng trại giam chờ vào thăm Hạ tổng nhưng gác canh thông báo ông không đồng ý gặp mặt nên cô đành nhờ họ gửi đồ dùng và thức ăn đến cho ông.
“[Ba, cho dù có như thế nào thì ba vẫn là ba của con. Con nhất định sẽ đợi được ngày ba chịu gặp con//]”
Bên ngoài vốn đã có Giản Bảo Đăng chờ sẵn, khi thấy anh thì Hạ Nguyệt Lệ khá là ngạc nhiên.
“Ông ấy … vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3515049/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.