Trường đua ngày càng nhộn nhịp khi còi tín hiệu vang lên bắt đầu thi đấu, nhiều xe mô tô lập tức di chuyển bánh lái và tập trung đường đua của bản thân. Giản Tuyết Ngưng bên trong phòng chờ dành cho khách cũng rất là hồi hộp, không ngừng chấp hai tay cầu nguyện.
“Đã tới điểm cuối cùng, và tuyển thủ Vương Diệc Thần đang theo đuổi sát sao vị trí đầu. Nếu có thể vượt qua thì cậu ấy sẽ tiếp tục là quán quân năm nay.”
Bình luận viên vô cùng sôi nổi nhưng Giản Tuyết Ngưng chỉ chú ý vào Vương Diệc Thần, trọng tài cuối điểm đã giơ cao cờ chiến thắng và anh đã vượt ngang tới đích ngay phút chót khiến khán đài hô vang chúc mừng.
“Và quán quân năm nay thuộc về tuyển thủ Vương Diệc Thần, xin chúc mừng.”
Giản Tuyết Ngưng âm thầm tự hào nhìn Vương Diệc Thần đang được trao giải, sau đó lại ngẫm nghĩ lại chuyện du học kia cho đến khi anh tìm tới.
“Tiểu Ngưng, anh còn buổi phỏng vấn chung. Chờ anh một lát nhé.”
“Em biết rồi, anh mau đi đi/”
Thời gian phỏng vấn riêng của Vương Diệc Thần kéo dài khá lâu, riêng Giản Tuyết Ngưng được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng chờ của anh thì lại vô tình ngủ thiếp đi.
“Phỏng vấn rất tốt, một lần nữa chúc mừng cậu nhé./!”
“Cảm ơn mọi người.”
Vương Diệc Thần cùng nhiều bó hoa trên tay trở về phòng nghỉ thì đã thấy Giản Tuyết Ngưng ngủ gục trên thành ghế sô pha nhỏ, anh chầm chậm đặt bó hoa xuống rồi nhẹ nhàng bước tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3513835/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.