Hạ Nguyệt Lệ có dấu hiệu tỉnh lại nên Giản Bảo Đăng tiến đến đỡ cô ngồi dựa vào thành giường và ấn nút bấm gọi y tá …
“Thế nào? Có thấy chỗ nào trong người không khỏe không?”
Hạ Nguyệt Lệ chỉ kịp lắc đầu nhẹ, đồng thời y tá trực vừa đến kiểm tra tình trạng …
“Không có gì đáng ngại, có thể ở lại theo dõi tầm hai đến ba ngày. Nếu có triệu chứng nào xảy ra hãy gọi cho chúng tôi ngay nhé.”
“Được. Cảm ơn y tá.//”
Y tá vừa rời đi thì Giản Tuyết Ngưng vừa đi mua một ít cháo trở về …
“Tỉnh rồi à?”
Hạ Nguyệt Lệ mỉm cười thay, nhưng Giản Bảo Đăng bên cạnh vẫn còn lo lắng …
“Tôi không sao, cảm ơn hai người.”
“Không sao thì tốt. Cửa hàng đã bàn giao xong rồi, đợi cô khỏe hẳn thì có thể đến Hạ thị điểm danh.”
Hạ Nguyệt Lệ bất ngờ trước quyết định của Giản Tuyết Ngưng, ngay cả cô cũng chưa đưa ra được câu trả lời …
“Đây là tâm nguyện của ba cô, mong là cô sẽ không từ chối.”
“Ba tôi?”
Giản Tuyết Ngưng từ tốn giải thích những chuyện quan trọng sau khi gặp Hạ tổng …
“Đúng vậy. Điều ông ấy lo lắng nhất chính là cô, nên mới nhờ tôi giúp đỡ.”
“Ba…”
Trong lúc Hạ Nguyệt Lệ đang nhớ thương Hạ tổng thì Giản Tuyết Ngưng lấy ra một bức thư đưa cho cô.
“Đây là thư ông ấy nhờ tôi gửi cho cô.”
Hạ Nguyệt Lệ nhận bức thư trên tay và từ từ đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ngoai-le-cua-anh/3506631/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.