Chương trước
Chương sau
Trong lúc chờ cô Hạ nghe điện thoại thì Lộ Nghiên và Giản Tuyết Ngưng cùng trò chuyện với nhau …

“Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau như thế này nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Không khí có phần ngại ngùng nhưng Giản Tuyết Ngưng đã lên tiếng trấn an …

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ vì Thần mà từ chối à?”

“Hở?”

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng mỉm cười hồi đáp …

“Đừng lo lắng. Cô Hạ là giáo viên chỉ dẫn quan trọng của tôi, nên nếu cô nhờ thì tôi sẽ giúp mà không cần suy nghĩ.”

“Cảm ơn cô.”

Giản Tuyết Ngưng muốn đi bộ về nhà thì Lộ Nghiên níu lại …

“Giản tiểu thư, chuyện của Yến Yến tôi thật sự không biết. Nếu thật sự là vì tôi, tôi đã ngăn chị Linh lại.”

“Không sao. Đã là chuyện quá khứ rồi, tôi chỉ muốn có sự công bằng đối với các nghệ sĩ thôi.!”

Lộ Nghiên lịch sự tạm biệt rồi rời đi theo lịch trình, vì tâm trạng khá thoải mái nên Giản Tuyết Ngưng chọn đi bộ về nhà thì ba Giản gọi đến …

“Tiểu Ngưng, ngày mai con vẫn về nhà chứ?”

“Vâng. Con và Thần sẽ cùng về.”

Ba Giản tại văn phòng tập đoàn đang đọc hợp đồng thì chợt đứng hình trước câu trả lời của con gái …

“Vậy là hai đứa đã quay lại rồi à?”

“Vâng.”

Ba Giản có thể nghe ra được giọng nói hạnh phúc của con gái nên cũng vui vẻ theo, trời cũng đã chập tối nên Giản Tuyết Ngưng ghé vào một quán ăn nhỏ ven đường. Tình cờ nhìn thấy một đám du côn ức hiếp một bà lão và một bé gái vì chắn đường thiếu gia của chúng …



“Này, có biết thiếu gia chúng tao là ai không hả?”

“Tôi xin lỗi … xin lỗi mà …!”

Bé gái còn nhỏ liên tục khóc lớn mà núp sau lưng bà của mình, những người dân tuy đã thấy nhưng phải bất lực trước tụi nhà giàu danh tiếng. Giản Tuyết Ngưng bình tĩnh bước tới như không hề có chuyện gì mà đỡ bà lão và bé gái …

“Bà không sao chứ ạ?”

“Con nhỏ điên này từ đâu ra đây hả?”

Một tên trong đám tính nắm tóc của Giản Tuyết Ngưng nhưng lại bị một bàn tay mạnh mẽ chặn lại, và người đó không ai khác là Trương Vũ Chí …

“Đàn ông mà ra tay với phụ nữ, không biết liêm sỉ à?”

“Tiểu Chí?”

Vị thiếu gia ngồi trong xe nhíu mày mở kính xe nhìn ra bên ngoài và ra lệnh tài xế rời đi, thì lúc này đám du côn đã bị Trương Vũ Chí hạ gục …

“[Tên đó…]”

Giản Tuyết Ngưng thở dài tiễn bà lão và bé gái về nhà rồi mới hỏi chuyện Trương Vũ Chí …

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh có việc gần đây thấy em ở quán tính vào chào hỏi mà thành ra như này đây …”

Cả hai cùng ngồi lại quán ăn uống và nói chuyện với nhau …

“Ngày mai là ngày giỗ của cô đúng không? Nghe nói em sẽ dẫn Vương Diệc Thần cùng về …”

“Đúng vậy. Em cũng nghe Yến Yến nói là hai người đã gặp nhau rồi?”

Trương Vũ Chí gật đầu im lặng cùng Giản Tuyết Ngưng uống một chút rượu …

“Sắp tới lại tới ngày thi đấu rồi phải không? Đối thủ có vẻ khá là mạnh.”

“Nhật Bản. Hầu như có thể xem là mạnh hơn Hàn Quốc một bậc, nhưng mà em sẽ cố gắng.”

Trương Vũ Chí cảm thấy tự hào và cùng cạn ly cổ vũ. Hôm sau là ngày giỗ của mẹ Giản nên Giản Tuyết Ngưng và ba Giản đã đến thăm mộ từ sớm để quét dọn ngôi mộ …



“Tiểu Ngưng, thằng nhóc đó con chắc là sẽ đến chứ?”

“Ba, anh ấy tên Diệc Thần chứ không phải thằng nhóc nhé. Vả lại là người của công chúng nên nếu anh ấy không tới được thì có thể thông cảm mà.”

Câu trả lời từ Giản Tuyết Ngưng đã khiến ba Giản nhìn cô bằng con mắt khác. Trên đường về, cô đã nhắn tin cho Vương Diệc Thần nhưng chưa nhận được hồi âm, trong khi đó anh đang chuẩn bị rời đi thì lại bị đạo diễn níu ở lại quay thêm tiết mục cùng nữ nghệ sĩ mới.

“Xin lỗi đạo diễn, tôi nghĩ tiết mục này không nằm trong kịch bản.”

“Việc quay thêm luôn luôn là chuyện bình thường không phải sao?”

Vương Diệc Thần muốn nói thì bị quản lý Hùng ngăn lại và cố gắng thuyết phục …

“Chỉ một chút thôi. Đây là đạo diễn nổi tiếng, đừng để có chuyện.”

Vương Diệc Thần vì sự chuyên nghiệp nên đồng ý quay thêm nhưng lại khiến thời gian ngày càng trôi nhanh, đến nỗi bữa cơm tại nhà họ Giản gần như nguội lạnh …

“Ba, chúng ta ăn trước đi. Anh ấy chắc không tới được đâu.”

Ba Giản vừa lắc đầu vừa thở dài, còn riêng Giản Tuyết Ngưng thì chỉ im lặng. Kết thúc buổi ghi hình cũng đã là tối khuya nên Vương Diệc Thần liền mượn chìa khóa xe của quản lý Hùng lái một mạch tới nhà của họ Giản …

“Con không sao đó chứ?”

“Con không sao. Ba ngủ ngon nhé.//”

Sau khi chúc ngủ ngon với ba Giản, Giản Tuyết Ngưng vì không ngủ được nên đã ra sân vườn tự mình uống vài lon bia …

“Mẹ. Người mà con muốn giới thiệu cho mẹ hôm nay, anh ấy tên là Vương Diệc Thần. Công việc của anh ấy khá bận nên hôm nay chưa tới ra mắt với mẹ được, mẹ hãy thông cảm nha.”

Giản Tuyết Ngưng nhìn lên bầu trời cao mà nói với những ngôi sao, cùng lúc Vương Diệc Thần đã dừng lại xe trước cổng nhà họ Giản và gọi cho Giản Tuyết Ngưng. Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh nghe thấy được nên ngay lập tức bấm chuông cửa …

“Tuyết Ngưng, là anh. Anh biết là em ở trong, mở cửa nghe anh đi.”

Giản Tuyết Ngưng để lon bia sang một bên và bình tĩnh ra mở cửa nhìn Vương Diệc Thần với khuôn mặt đang hối lỗi …

“Tuyết Ngưng. Anh xin lỗi, đột nhiên có thêm khung giờ ghi hình nên đạo diễn buộc anh ở lại. Anh không từ chối được, anh …”

Giản Tuyết Ngưng không nói gì chỉ chủ động tiến đến hôn người con trai đang tích cực giải thích khiến Vương Diệc Thần có phần bất ngờ nhưng vẫn đáp lại cái hôn vừa ngọt ngào pha chút vị đắng của cô, nụ hôn sâu đến mức như không có dấu hiệu ngừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.