Thiệu Dịch Xuyên kinh ngạc không thể tin được Trình Nhiên đang xuất hiện trước mắt mình. Cậu đi vào phòng nghỉ không quên khóa cửa lại và nhào vào người Thiệu Dịch Xuyên, cắn mạnh lên môi anh một cái, "Này sao lại đơ ra như thế? Không vui vì em ở đây?"
Thiệu Dịch Xuyên lắc đầu nhẻo miệng cười, "Không phải không phải. Là anh bị bất ngờ." Anh xoa đầu Trình Nhiên vài cái rồi nói, "Sao em lại nghịch ngợm quá vậy?" Đã nói là ở nhà rồi còn gì, chỉ là một chuyển công tác nhỏ thôi ngày mai rồi sẽ trở về ngay, vậy mà có người chạy đến tận đây.
Trình Nhiên mỉm cười, "Em vừa đáp máy bay tới đây. Bởi vì nhớ anh quá chịu không được." Lời này là sự thật, khi nói ra dĩ nhiên là không tránh khỏi đỏ mặt. Nhưng vì ở bên cạnh Thiệu Dịch Xuyên cậu không có thói quen che giấu cảm xúc.
"Anh cũng nhớ em." Thiệu Dịch Xuyên nói xong bốn chữ liền hôn môi Trình Nhiên, là nụ hôn dài mang theo sự nhớ nhung. Hai người chỉ mới xa nhau chưa đến một ngày vậy mà cảm thấy rất nhớ. Tất cả là bởi vì người yêu của anh quá mức đáng yêu, chỉ cần cách xa nhau một chút liền chịu không nổi.
Môi lưỡi triền miên một lúc hai người buộc phải tách nhau ra vì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Trình Nhiên gãi đầu, ở đây là chỗ làm việc của anh hai người không có mấy hành động thế này.
"Grunt! Tôi mang đến cho anh một ít trái cây." Là giọng của quản lý.
Thiệu Dịch Xuyên nói: "Vào đi." Anh ra hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mot-vi-tinh-tu/394272/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.