Trình Nhiên ngủ đến tận gần giờ ăn trưa mới dậy, cậu thong thả rời giường vệ sinh cá nhân và tìm một bộ quần áo thoải mái trong tủ đồ của Thiệu Dịch Xuyên. Lúc cậu thức giấc người bên cạnh dĩ nhiên đã dậy từ lâu, có lẽ bây giờ anh đang ở trong phòng làm việc. Ở bên ngoài đồ ăn trưa đã được chuẩn bị, dường như là Thiệu Dịch Xuyên đi ra ngoài mua về. Trình Nhiên đợi anh làm xong việc rồi cùng ăn cơm.
Từ trước đến nay cậu luôn đợi Thiệu Dịch Xuyên cùng ăn, dù đã quá giờ cơm cũng không ăn trước. Anh đã nhiều lần nói không cần đợi nhưng lần nào xong việc đi ra cũng thấy Trình Nhiên ngồi đợi bên cạnh bàn đồ ăn còn nguyên, vì mãi mê tập trung nên không biết đến giờ giấc. Từ đó trở đi anh luôn canh đồng hồ đến giờ ăn cơm liền đi ăn.
"Á điện thoại của Hàn Lâm đâu rồi? Em hứa buổi sáng sẽ đưa cho cậu ấy...."
"Anh mang trả cho cậu bạn của em rồi."
Trình Nhiên mở Wechat thấy có rất nhiều tin nhắn được gửi đến, có hai cuộc điện thoại của Hàn Lâm gọi đã được Thiệu Dịch Xuyên nghe giúp.
"Lúc đó em ngủ say anh không nỡ đánh thức. Hàn Lâm lại cần điện thoại không còn cách nào khác anh đành giúp em trả lời." Thiệu Dịch Xuyên vừa thu dọn chén bát vừa nói: "Em cứ tìm đại một lý do nói rằng đến đây ngủ nhờ do quên chìa khóa nhà chẳng hạn. Chắc có lẽ bạn của em sẽ cho rằng chúng ta thân thiết với nhau thôi."
Lúc Trình Nhiên ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mot-vi-tinh-tu/394271/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.