Trải qua một tháng du lịch cùng Lâm Ý Hân, những cơn đau đầu của Tống Hải Thành đến có chút ít hơn, nhưng những lần anh đau anh đều giấu cô, cố gắng chịu đau một mình. Hôm nay cả hai đã kết thúc chuyến đi du lịch hưởng tuần trăng mật, đáp chuyến bay về đến thành phố Bạch Lâm.
Cả hai kéo hai chiếc vali vào nhà, cô mệt mỏi nằm dài trên ghế salon, Tống Hải Thành cũng liền ngồi lên đó, để đầu cô gối lên chân mình, hai tay anh khéo léo xoa nắn vùng cổ, bả vai của cô. Anh muốn ở bên cô chăm sóc cô thêm một chút.
“Thành Thành anh thật tốt, anh cũng mệt thế mà vẫn chăm sóc cho em!” Lâm Ý Hân mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại nói không ngừng.
“Anh là đàn ông mà, anh muốn chăm sóc cho em thêm một chút” đôi mắt anh có chút đỏ, vai có hơi rung một tý, nhưng do cô đang nằm nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái nên không thấy được những biểu hiện của anh.
Tối hôm đó, Tống Hải Thành đứng bên cạnh giường nhìn người con gái đang say giấc ngủ, hơi thở cô đều đều chứng tỏ cô đã ngủ rất lâu, rất sâu.
Anh khom người hôn lên trán Lâm Ý Hân, lại hôn lên môi cô, bờ môi mềm của Lâm Ý Hân khiến anh mãi không dứt ra được, phải khó khăn lắm anh mới có thể rời ra.
Anh đặt lên bàn cạnh giường ba chiếc phong thư, hai hàng nước mắt anh không ngừng chảy xuống càm, hai con mắt anh đỏ ngầu nhìn về phía cô. Lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-menh-mon-cua-tong-tong/3504338/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.