Khi Lý Chiển tỉnh lại, là gần hết ngày hôm sau. Cô mở mắt, ánh nắng chói chang của buổi chiều rọi gay gắt vào mắt cô. Cô híp mắt, rồi từ từ nhắm lại. Như tự đánh thức chính mình, cô vẫn còn chưa hiểu hết những chuyện đã xảy ra với mình. Một phút sau, Lý Chiển hiểu rõ. Phòng không có ai, chỉ một mình cô. Lý Chiển không thấy buồn. Vốn dĩ, cô đã một mình từ lúc còn bé. Khi tròn một tuổi, mẹ mất. Ba cô không quan tâm đến… Lý Chiển thấy mình thật bình tĩnh, sau chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trời vẫn cao vút, một màu xanh ngắt. Mây đang lang thang trôi từ chân trời này sang chân trời khác. Thỉnh thoảng có một cánh chim bé xíu đi lạc, bay vun vút về phía xa. Có theo kịp hay không? Có thể sẽ không bị bỏ lại? Vì sao không có bạn đồng hành? Như thế nào lại vội vã đến vậy? Lý Chiển ngẩn ngơ. Mình thật sự cảm thấy bế tắc sao? Cô đưa tay sờ lên mặt, lên trán, dừng lại một giây rồi buông xuống. Cô kéo chăn ra, nhìn đôi chân mình, vẫn còn nguyên vẹn. Cô cảm thấy may mắn. Liếc nhìn căn phòng, có hoa, có quả, có thức ăn, có nước uống, có quần áo sẵn, … Có đủ mọi thứ như nhu cầu tất yếu hằng ngày. Cô nhếch miệng. Chỉ không có người. Chỉ là không có người thôi.
Lý Chiển nhắm mắt. Cô cảm thấy nếu mình nhắm lại thì sẽ khỏe khoắn biết mấy. Mình sẽ không thấy gì, để không phải cảm nhận được nỗi đau khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh/2540358/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.