Lý Chiển nằm viện được một tuần, sau khi Păn xê đưa Thụy Khang về cửa hàng hoa của họ, thì Lý Chiển có khách đến thăm. Người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá mạ, trên tay còn có giỏ trái cây. Anh gõ cửa rồi bước vào, ban đầu Lý Chiển ngơ ngác, định nói anh đã đi nhầm phòng. Sau đó cô chợt nhớ, Păn xê có kể cô nghe chuyện cô được một vị cảnh sát đưa đến bệnh viện…
- Ừm, là anh… anh là người đã đưa tôi vào viện? Lý Chiển nhìn người đàn ông vẫn còn đứng trước cửa phòng.
- Ừm, cô đã khỏe hẳn chưa?
…
Một giờ sau, Lý Chiển tiễn vị cảnh sát kia. Cô cảm thấy mình có chút mệt và buồn ngủ rồi. Cô kéo gối, nằm xuống, mắt nhắm lại nhưng vẫn còn văng vẳng những lời của anh ta vừa rồi. Anh cảnh sát cũng thật là… Cô cũng biết ơn anh đã cứu giúp mình, thế nhưng, câu mở miệng tiếp theo của anh ta là nhờ vả. Ừm, thì cô cũng đã mang ơn rồi, nên đành phải trả ơn thôi. Tuy là cô không thích làm bà mai lắm. Chẳng hiểu sao anh chàng này lại phải lòng… cô gái ở cửa hàng hoa kia. Nói là nhờ vả, nhưng thực tế anh ta cũng chỉ nhờ cô nói cho anh biết thêm một ít thông tin về Tư Hà mà thôi.
Anh ta kể rằng anh đã gặp cô ấy từ rất lâu rồi nhưng chưa có dịp làm quen. Hôm nay ghé mua hoa ở cửa hàng Păn xê thì gặp lại Tư Hà. Biết cửa hàng đó là của cô, nên định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh/2540356/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.