Ngủ một giấc đến tận tối, Hi Văn tỉnh dậy. Cô nhìn mình trước gương với đôi mắt đã sưng hết lên vì khóc, nhưng cũng nhờ thế cô đã đỡ hơn rồi, tâm trạng cũng tốt một chút không suy nghĩ gì nhiều.
Cô ra khỏi phòng, nhìn thấy Hứa Thành ở bếp đang dọn món ra.
Cô quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã bảy giờ rồi sao?
“ Xin lỗi, tôi ngủ say quá “ Cô vội nói. “ Không sao, tôi cũng định vào gọi cô dậy, lại đây ăn tối đi “ Hứa Thành nói.
“ Tôi có làm bánh ngọt, ăn vào tâm trạng sẽ tốt hơn đó" Hứa Thành bảo thêm.
Dương Hi Văn nhìn anh, anh biết cô đang rất buồn cộng với việc cảm xúc lẫn lộn, còn nhớ cô rất thích ăn đồ ngọt nên mới đặc biệt làm bánh cho cô thế này. Hứa Thành rất tốt...nhưng mà cô rất tiếc!
“Dù sao người cũng gặp rồi, nếu cô muốn trở về bên cạnh cũng chưa muộn đâu " Hứa Thành ngồi xuống nói.
“Anh cho tôi đi sao?” Dương Hi Văn tò mò hỏi, chẳng phải mục đích ban đầu của Hứa Thành là ép cô rời xa Mộ Tần à?
" Nhân lúc tôi chưa đổi ý thì cô nên quyết định có nên trở về với Mộ Tần hay không đi ” Hứa Thành đưa bát cơm cho cô rồi bảo.
Dương Hi Văn cười cười, diễn một màng kịch tốt như vậy, bây giờ “ Tôi sẽ không trở về "Cô chắc chắn nói.
Trở về có khác gì vả một cái thật mạnh vào mặt nhau không?
“Không hối hận?”.
“Không”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-mat-ngot-cua-anh-2/2923066/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.