Đến cả Chử Đồng Tử cũng không ngờ, bàn tay siết chặt. Nàng nói đến đâu, hắn lại quặn thắt đến nấy, thậm chí còn có chút không thở nổi. Giống như phải đi thật xa, thật xa. Ban đầu hắn muốn giết nàng, nhưng khi nghe nàng chuẩn bị đến đây thì bắt đầu không nỡ. Rốt cuộc hắn làm vậy là đúng hay sai? - Tử, chỉ mong cái chết của thiếp có thể đền bù chút nào cho cha mẹ chàng, hoặc tốt hơn, có thể làm chàng thấy thoả mãn, buông bỏ thù hận. Đời này Dung biết người hận phụ hoàng không ít, cho dù có một trăm Tiên Dung công chúa cũng không đền mạng nổi. Nhưng ông thương thiếp đến vậy, thậm chí còn không màng để thiếp đến với một thương nhân nhỏ như chàng.
- Tử, chẳng lẽ chàng không hề thắc mắc bao lâu nay tại sao chúng ta chuyển hàng một cách thuận lợi như vậy mà không hề gặp lâm tặc, thổ phỉ cướp bóc? - Chử Đồng Tử hơi loé lên rồi thôi, như một cái chớp mắt. Tiên Dung hết hơi, nàng nói đã nhiều, khóc cũng nhiều rồi. Nàng chưa bao giờ khóc nhiều đến vậy - Còn một chuyện nữa Dung chưa từng nói cho chàng biết. Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thiếp đã thấy chàng... gợi cảm chết người.
Đúng thật là chết người. Cha mẹ của Chử Đồng Tử là người thân của hắn, phụ hoàng cũng là người thân của nàng. Nợ cũ nợ mới, cứ để đời con cháu chúng ta tính với nhau đi. Tiên Dung ngưng khóc, mỉm cười rực rỡ đến chói mắt. Nàng nói hết rồi, chỉ riêng chuyện đứa con, hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329816/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.