Ngồi trên kiệu gỗ điêu khắc rồng phượng, Tiên Dung nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên đầu đã tháo hết trâm cài xuống, chỉ đơn mộc một mái tóc màu đen. Đoàn người đang trên đường trở về hoàng cung.
- Tại sao công chúa lại giúp tôi? - Chử Đồng Tử không nhịn được hỏi. Bọn họ đã cùng nhau ngồi trên chiếc kiệu này lâu lắm rồi.
- Sai. Ta không giúp anh, anh đúng thật là phạm phải tội phỉ báng hoàng thất, làm nhục công chúa. Nhưng suy xét cho cùng thì cũng không lớn lắm, bản công chúa tốt bụng sẽ không tính. Chút nữa đoàn xe dừng lại để nghỉ ngơi, anh tranh thủ trốn đi.
- Làm sao cô biết tôi bị Hồng Liên ép cưới? - Huống hồ bọn họ vừa chính thức gặp nhau không lâu. Công chúa chẳng phải nên đứng về phía tri phủ hay sao? - Còn gì nữa? Nhìn cái là biết. - Tiên Dung hờ hững mở mắt. Mắt hai người chạm nhau, nhưng nàng hoàn toàn tỏ vẻ nhàm chán, làm Chử Đồng Tử thật sự nghĩ nàng tới chỉ để gây chuyện - Thông minh như ta, sao không nhìn ra trò xiếc của Hồng Liên? Dù cho để anh cưới ả đàn bà giàu có kia, ta cũng thấy tội nghiệp cho anh. Đáng tiếc thay, cô ta cũng đâu thật sự yêu thích anh. Nếu cô ta nghe xong còn dứt khoát muốn cưới, lúc đó ta cũng sẽ không làm khó nữa.
Suy nghĩ như vậy, thật sự là của một công chúa ngày ngày được nuôi dưỡng như thiên nga trong hoàng cung hay sao? Chử Đồng Tử không cho là vậy.
- Nhà cửa, tài sản của tôi đều ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329813/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.