- Chuyện nhảy xuống cây đa này tính sau đi. Trời tối rồi, chúng ta phải trở về chùa nhanh nếu không sẽ bị nghi ngờ đấy.
Thánh Gióng phiền chán không muốn nhìn hai người này tranh ai chết trước, buồn bực trở về chùa. Các sư thầy đều cho rằng bọn họ thật sự là khách du lịch, leo núi ngắm cảnh nên không ai nói gì. Chỉ có trụ trì là chuẩn bị cho họ phần cơm chay mà thôi. Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe đến cơm thì bụng ai nấy đều sôi sùng sục.
- Thức ăn ở đây không thể so sánh với Thiên cung nhưng đúng là rất ngon. - Thánh Gióng vừa ăn vừa nói. Đó là do anh ta đang đói.
- Ngày mai chúng ta dự xong lễ Phật Đảng thì dọn đồ đi, buổi tối lên núi một lần nữa. Để xem trong cái đường kia có những gì? - Trần Thạch, thật ra... anh không cần xuống với tôi đâu. - Hoài Ly thọc thọc đũa vào bát cơm.
- À, vậy ý cô là tôi xuống một mình?
- Không phải, là anh ở trên này, tôi xuống một mình.
- Đã yếu mà còn ra gió. Cô tưởng tự dưng mà Ngọc Hoàng đóng cái cổng kia lại sao? Chắc chắn phải có điều gì đó, có thể chứa rắn độc hoặc là những thứ gây chết người. Một mình cô đi vào, có khi chưa kịp nhìn xem cái cổng sâu nông bao nhiêu đã chết mất rồi.
- Ghê vậy sao?
- Tôi chẳng nói dối bao giờ.
- Vậy mai chúng ta cùng đi.
Trần Thạch nói, Hoài Ly đáp lại, lần sau càng yếu thế hơn lần trước, cuối cùng đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329811/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.