Đáng lẽ bọn họ cùng ở lại phủ tướng quân ăn mừng nhưng Thánh Gióng còn có việc, xử lý hình phạt cho Ngọc Tiên công chúa, rồi viết báo cáo đưa vào kho. Hắn oán hận Ngọc Tiên, chỉ là một công chúa nho nhỏ mà hành hạ hắn lên trời xuống đất.
- Anh biết là tôi từ khi nào? - Không lâu lắm sau khi nhận nuôi cô. - Trần Thạch thoải mái rót hai ly rượu. Thịt nướng thơm lừng làm Hoài Ly chảy nước miếng, gắp mấy miếng đưa vào miệng.
- Cho nên anh muốn dụ người đằng sau ra, tiếc là không dụ được.
- Là ta chưa kịp dụ thì Ngọc Tiên ra tay với cô, suýt nữa thì chết đó cô biết không? Nếu lúc đó không phải là con mèo, tôi đã đánh cô nhừ đòn rồi. Dại dột quá đi. - Nhắc tới Trần Thạch lại định mắng tiếp, rồi cũng nhịn lại - Tình thế buộc ta phải vạch trần cô ta, ai biết cô ta còn có chiêu gì khác không.
- Ai biết được. Lúc đó nghe lén Ngọc Tiên và đầu bếp nói chuyện thuốc độc làm tôi sợ chết khiếp. Thần tiên dù khỏe mạnh nhưng không phải toàn năng, bị bỏ độc cũng chết được đấy. Nếu tôi không xuống, chẳng phải công sức trước giờ của tôi đều đổ sông đổ biển à?
Trần Thạch thoáng lóe lên tia cười nhợt nhạt.
- Cô mà chết thì tôi cũng không làm được cái gì đâu.
Nếu Trần Thạch không khôn ngoan, kịp thời phát hiện mảnh hồn phách trong lòng khác với tâm trạng vui vẻ của Hoài Ly, lại tỉ mỉ kiểm tra sự trùng hợp với Bình An, chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329810/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.