Thì ra vị trước mặt này chính là Phù Đổng Thiên Vương trong dân gian. Đối với những nhân vật bé nhỏ như Hoài Ly, cô chưa bao giờ thấy anh ta. Thánh Gióng là một vị thần cao lớn, tựa hồ còn cao hơn cả Trần Thạch. Cũng đúng, truyền thuyết bảo anh ta ăn nhanh chóng lớn, trong một phút từ đứa nhóc vài tuổi thành một chàng thanh niên dũng mãnh.
Đang cảm thán trong lòng, chợt Hoài Ly thấy cổ họng nhồn nhột, hơn nữa còn có chút khó thở. Cô há miệng. Gương mặt dữ tợn của Trần Thạch phóng đại, hắn đang bóp cổ cô. Tên này lại đột nhiên nổi khùng cái gì nữa. Không cần dùng tới tu vi gì gì đó, chỉ cần đọ sức lực thôi cô đã thua thảm hại rồi.
- Trần Thạch! - Thánh Gióng ở bên cạnh kéo tay, nhưng bất luận có kéo thế nào cũng không ra.
- Ai mượn cô lên tiếng? Ta cho phép cô lên tiếng sao? Ta không cần cô thấu hiểu sự đời gì cả, chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết. Đừng tưởng như vậy thì ta sẽ cảm kích gì ở cô.
Thần kinh! Ai cần hắn cảm kích, cô chỉ muốn hắn an tâm mà giúp đỡ mình. Không xong rồi, máu đã không còn chảy được lên não nữa. Móng tay vươn dài cào mạnh vào bàn tay sắt đá kia.
- Anh quên anh hứa với tôi cái gì sao? Ngay cả chuyện của bản thân còn không giải quyết nổi, không hiểu tại sao tôi lại đi cứu một vong hồn vô dụng như anh. - Nói một hơi dài, rốt cuộc cô cũng không còn sức.
- Đối với ta, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-linh-muc-toi-la-quy/4329790/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.