Do lần này Tống Cẩm Đan là người nhờ vả trước, nên cuộc hẹn từ 10 giờ sáng nhưng 9 rưỡi cô đã đến đợi anh. Chiếc xe Aventador được dừng trước cổng biệt thự của Phó Tử Sâm. Cô nhấn chuông mấy lần, chờ đợi hơn mười phút cánh cổng chính mời chầm chậm mở ra.
Sau cơn giông đêm qua, đất trời như đổi mới, thời tiết đã trong lành mát mẻ, ánh mắt trời cũng dịu đi chiếu sáng trên những tán lá xanh ngát. Hôm nay quả thật là một ngày xứng đáng để đi chơi.
Lúc cô bước vào nhà, Phó Tử Sâm khó chịu nheo mắt nhìn cô, bộ dạng anh lúc này trông vô cùng mệt mỏi. Quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngủ, cô lo lắng nhìn anh.
Cô hỏi: "Anh Phó, anh bị bệnh hả?"
Anh không nhiều lời, thân thể nặng nhọc đặt xuống ghế sofa.
"Ừ"
"Vậy hẹn cũng nên hủy thôi. Anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được."
Anh mệt mỏi đến muốn nhắm nghiền hai mắt lại, thân thể càng khó chịu hơn nữa là chỉ muốn nằm im một chỗ bất động. Tống Cẩm Đan trốn sang một bên xa xa trong căn biệt thự gọi cho Triệu Sở Vương.
Cô nói dối không chớp mắt: "Bạn học Triệu, bạn trai mình bị ôm nên mình phải chăm sóc anh ấy. Cuộc hẹn chắc phải hủy thôi."
"Cậu…"
Triệu Sở Vương muốn nói tiếp gì đó nhưng lại bị tiếng ho cắt ngang. Cậu ta có chút thất vọng mà tắt máy, một lời chào tạm biệt cũng lười nói với cô.
Cảm giác tội lỗi trong cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899802/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.