Buổi tối, cô còn đặc biệt nhờ dì Vương nấu một nồi cháo dinh dưỡng mang đến cho Phó Tử Sâm. Dì Vương cũng khá tò mò về người bạn này của Tống Cẩm Đan, theo bà biết thì người thân thiết với cô nhất hình như chỉ có mình Ngô Châu.
"Bạn tiểu thư bị ốm sao?"
"Vâng ạ! Cháu qua nhà bạn ấy đưa cháo đây."
Tống Cẩm Đan cẩn thận múc cháo bỏ vào hộp giữ nhiệt. Lúc bấm chuông cửa, rất nhanh cổng đã được mở ra. Vừa vào bên trong, Tống Cẩm Đan đã thấy Phó Tử Sâm ôm khư khư một cái laptop.
Cô tức giận cầm hộp đồ ăn để xuống bàn.
"Này anh kia, anh muốn chết hay gì? Bệnh chưa khỏi mà đã cắm đầu vào làm việc! Anh có biết chú trọng sức khỏe không vậy?"
"Đây là việc của tôi, có liên quan gì đến cô sao?"
Câu nói vừa rồi của anh lại vô tình khiến cô tổn thương. Một lời cũng không thèm nói nữa, lúc đi ra cửa, cô quay đầu nhìn anh nhắc nhở: "Cháo trong đấy, hộp không cần trả lại. Không ăn đổ đi cũng được, tôi không quản!"
Anh không biết tại sao cô lại tức giận.
Lúc ra về, trong lòng cô còn rất hậm hực. Mất công quan tâm cho cái cục đá đó mà anh lại không biết điều. Bây giờ Tống Cẩm Đan sẽ tuyệt giao với anh, việc của cô không cần anh xía vào nữa.
Dì Vương thấy cô không những về sớm mà mặt mũi còn xám xịt khó coi như vậy, lo lắng ra mặt hỏi cô: "Sao sắc mặt tiểu thư lại khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899800/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.