Bevis tức giận khi bị cô ngăn cản, anh ta lại ngồi phịch xuống ghế, trên gương mặt giữ thái độ không cam lòng. Anh ta ngoảnh đầu đi nơi khác không thèm để ý đến cả lời cô nói.
Dỗi à? Thật trẻ con.
"Dì Vương đi đâu rồi? Sao tôi không thấy bóng dáng dì ấy?"
"Cô gọi điện mà gọi dì ấy. Sáng sớm đã nói có chuyện gấp dưới quê phải về, nói tôi trông chừng nhà để đợi cô về."
Dì Vương giờ đã ở độ tuổi trung niên, con người lại rất cổ hủ, cô còn chẳng bao giờ thấy dì dùng điện thoại. Liên lạc với người dưới quê hay họ hàng đều là gửi thư hoặc gọi điện qua điện thoại bàn nhà Tống gia.
Liên lạc như vậy quả thực rất phiền, có vài lần Tống Cẩm Đan đã mua tặng bà điện thoại nhưng bà không chịu, cứ cất chúng đi, giấu coi như báu vật lại không nỡ dùng.
Dì Vương về quê có việc không biết bao giờ sẽ quay về.
Nhưng điều lo lắng bây giờ là bữa cơm cô mời Phó Tử Sâm. Không phải là cô không biết nấu, nhưng tay nghề lại không bằng dì Vương.
"Vậy để tôi nấu ăn tiếp đãi anh nha! Tuy tay nghề tôi không được tốt cho lắm nhưng cũng không đến mức tệ."
"Em ngồi đi! Để tôi nấu!"
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, Phó Tử Sâm ấy vậy mà lại biết nấu ăn. Anh quả nhiên là tài sắc đều có, thật khiến một đứa con gái chính hiệu như cô phải ghen tị.
Phó Tử Sâm sắn tay áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899753/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.