Hai người đàn ông cao lớn đi phía sát sau lưng Lưu Trang như thể sợ cô ta chạy mất. Lúc đi gần đến cửa, Lưu Trang dùng ánh mắt cầu cứu để nhìn Lý Trạch Đông.
Ông ta lại lờ đi như chưa nhìn thấy, mặc kệ cô ta bị dẫn đi như áp giải tội phạm.
Cô ta bị dẫn đi trước mặt nhiều người. Ai nấy cũng phải nhìn Lưu Trang bằng ánh mắt khác nhau, kẻ nghĩ đơn thuần, người lại nghĩ phức tạp.
"Không biết giám đốc Lưu đi đâu! Nhưng trông có vẻ hoành tráng nha, có trợ lý Cố dẫn đầu, đằng sau lại còn có cả vệ sĩ."
Có người lại cười phá lên: "Sao tôi nhìn cứ giống như áp giải phạm nhân vậy nhỉ?"
"Bậy, bậy! Nếu như giám đốc Lưu nghe được những lời này là các người sẽ không sống yên ổn ở phòng Tài chính đâu!"
Đúng là hoạ từ miệng mà ra, đám người đó sợ đến rụt đầu miệng cũng ngậm kín lại. Lưu Trang cách đám người bàn tán kia không quá xa, cái gì cần nghe cô ta cũng đã nghe.
Ánh mắt sắc lẹm của cô ta rơi trên người đám người đó như muốn cảnh cáo:
Trở về, cô ta nhất định sẽ đuổi đám người mồm năm miệng mười kia đi.
Bọn họ cũng nhận ra ánh mắt của Lưu Trang, đầu cúi lại thấp thêm một chút, cố gắng che đi gương mặt không thể để Lưu Trang nhìn thấy.
Đến văn phòng của Tống Cẩm Đan nằm cao nhất của tòa cao ốc, Cố Lôi gõ nhẹ vào cánh cửa.
"Tống tổng, người đã đến!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hu-mat-cua-anh/2899723/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.