Sang tuần, Lôi Kình đã đến trường lại, ai cũng nhìn ra ánh mắt của thiếu niên đã lạnh hơn trước, còn đáng sợ hơn cả khi chưa có Trác Mộng Nhan xuất hiện.
Xem ra Trác Mộng Nhan thật sự đã chọc giận anh rất kinh khủng.
Thiếu niên cùng đám bạn đá cửa vào lớp, đang giờ tự học đầu giờ nên không có giáo viên.
Trác Mộng Nhan dù sợ nhưng vẫn muốn ngó anh một chút, cả tuần không gặp anh, cô nhớ thiếu niên đó.
Lôi Kình ngang qua bàn học của cô, khuôn mặt lạnh tanh, không hề dừng mắt trên người cô lấy một giây, như thể cô không tồn tại, như thể cả hai chưa từng quen biết nhau.
Những ngón tay xoắn chặt vào nhau, cô há miệng thở nặng nề, khi cảm nhận được mắt cay cay mới lắc đầu cố gắng không để tâm trạng đi xuống.
Hoa Mỹ Cốt đau lòng, ghé gần, vỗ nhẹ vào tay cô: “Không đáng, Mộng Nhan.”
Cả lớp hôm nay đều bị áp lực kinh khủng từ tổ tông bàn gần cuối lớp, thật đáng sợ. Chỉ cần len lén ngó một cái đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, Lôi Kình mà không cười đúng là muốn lấy mạng người ta, nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại nếu thấy anh cười thì chính là sắp có máu đổ.
Cuối cùng tiết học buổi sáng cũng kết thúc, những tiếng thở phào từ bạn học truyền tới tai, Hoa Mỹ Cốt cũng vậy, cô bĩu môi thì thầm: “Thật ảnh hưởng tới người ta mà.”
Trác Mộng Nhan im lặng nhưng cái gì cô cũng hiểu.
Cả hai tới căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hong-tam/2660621/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.