Chương trước
Chương sau
Tạ Anh Tư cuộn người trong chăn, nhìn người đàn ông tinh thần đangphấn chấn đứng bên giường bằng con mắt rầu rĩ, anh đang thắt cà vạt,khóe miệng còn nở nụ cười rất nhẹ. Trư Đầu cứ quanh quẩn bên chân, nhưsự yên bình sau một đêm mưa.

Anh nhìn cô với ánh mắt chứa chan nụ cười, ngừng việc thắt cà vạt, từ từ đi đến và ngồi xuống trước mặt Anh Tư, “Em có biết thắt cà vạtkhông?”

Cô lắc đầu mù tịt, “Chỉ biết thắt khăn quàng thôi!”

“Bắt đầu học từ ngay hôm nay đi nhé!”

“Học cái gì? Không phải anh cũng biết thắt cà vạt đó sao?”

Chu Minh ngước nhìn cô gái đang cuộn mình trong chăn như chiếc bánhchưng, không hiểu ý chút nào, chẳng lẽ đây đúng là người con gái của anh sao? Khẽ khàng thở dài một cái, anh nén cười gõ nhẹ lên cái đầu quả dưa của cô, “Cái gì cũng không biết, anh lấy em để làm gì nữa, không biết!Mau mau học đi.”

Lấy? Tạ Anh Tư bỗng cứng đờ người, trong lòng không khỏi lo lắng, “Ô, lấy cái gì? Em vẫn còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh mà.”

Chu Minh lườm cô một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục thắt nốt chiếccà vạt còn dang dở, “Chẳng phải vừa nãy anh đã cầu hôn em rồi sao?”

Tạ Anh Tư ngây ra một lúc, hai mắt mở to như hai quả chuông đồng, sau đó đột nhiên bổ nhào lên người Chu Minh, “Anh… Anh cầu hôn em ở cái nơi quỷ quái này sao? Anh cứ ra lệnh cho em như thế sao?” Điều này so vớibối cảnh lãng mạn mà cô vẫn tưởng tượng trong đầu thì thật quá khácbiệt. Có cô gái nào lại được cầu hôn theo kiểu khó coi thế này chứ.

Chu Minh bị bổ nhào lên người nhưng cũng chẳng thấy phiền, nhìn đường cong của cô với ánh mắt đen tối, làn da trắng hồng thuần khiết nhưngọc, vừa cười vừa níu lấy cổ cô, “Được, thế em hi vọng ở đâu?”

“Để em nghĩ xem?… Ở bên dưới vòng đu quay của khu vui chơi.”

Anh vuốt nhẹ tóc cô, “Được, anh đồng ý với em. Hôm nay, coi như chúng ta diễn thử.” Sau đó anh chau mày, nói “Thực ra anh rất thích hoànthành chuyện đại sự cả đời của chúng ta trên giường, vừa có thể cầu hôn, vừa có thể nhìn thấy thân hình em, cảm giác rất tuyệt vời.”

Ai đó bị lộ hàng một hồi lâu cuối cùng tinh thần cũng quay trở lại, cứng đơ như rô bốt, đưa mắt nhìn xuống.

“A…” Liền sau đó là tiếng chó sủa vang vì bị giật mình kinh hãi, bêncạnh là nụ cười đắc ý của người đàn ông. “Họ Chu kia, anh hãy đợi đấy,nếu em không xử lý được anh thì sẽ không mang họ Tạ nữa.” Sư tử Hà Đônggầm rống, người đàn ông hoảng loạn bước xuống giường chạy trốn, cái gốivô tình đáp đúng vào cái mặt đang nở nụ cười nham hiểm.

“Đã là người của anh rồi, cưới họ Chu phải theo họ Chu thôi!” ChuMinh nhanh chóng chạy đến bên cửa hòng thoát thân, quẳng lại một câu,sau đó cười ha ha bước vào nhà vệ sinh. Để Tạ Anh Tư đang giận đến nỗimặt đỏ như quả cà chua, nhưng lại không kìm nén nổi cười một cái ngọtngào.

Bên ngoài cửa sổ lại có vô số giọt mưa rơi xuống, tí tách trượt trêncửa kính, quỹ tích ẩm ướt đó dường như đang trầm ngâm, cuối cùng thì hai người họ cũng đạt tới điểm cuối cùng.

Tạ Anh Tư đã từng nghĩ, một người đàn ông tốt cũng giống như hơi nước trong những lớp mây dày đặc kia, đến một khoảng thời gian nhất định sẽnhẹ nhàng rơi xuống, hoặc chúng sẽ thành những giọt sương, mà cũng cóthể là mưa hoặc tuyết. Còn bây giờ, cô đang giơ tay cảm nhận sự mịt mùng bên ngoài cửa sổ, thì ra người đàn ông của cô là mưa đấy.

Bước xuống giường và mặc xong quần áo, Anh Tư cảm thấy có chút gì đókhông thoải mái, cũng may từ nhỏ cô đã là kiện tướng thể thao, đươngnhiên vì thế cũng không để ý mấy. Cô là cỏ dại, tự biết sinh sôi tronggió xuân. Bước vào nhà vệ sinh, cùng anh đánh răng, hai con người tronggương đều cong miệng mỉm cười.

Nghĩ tới trận mưa bom bão đạn khi tới công ty, đang đánh răng bỗngAnh Tư dừng lại, buông thõng hai vai sau đó tiu nghỉu súc miệng, sau đócô nhìn mình trong gương đến thần cả người ra. Chu Minh đang đánh răngthấy vậy liền dừng lại, miệng vẫn còn đầy bọt hỏi cô, “Sao thế?”

Bỗng cô lấy hai tay che mặt, “Em chẳng còn mặt mũi nào đi làm nữa. Làm thế nào đây?”

Đôi lông mày anh giãn ra, cười dịu dàng, “Thế thì không đi nữa,chuyên tâm ở nhà luyện thắt cà vạt. Những việc mà em phải học còn khánhiều đó.”

Anh Tư chế giễu, “Xí, em không phải hầu gái thắt cà vạt của anh.”

Chu Minh hôn một cái lên đôi môi đang chu ra của Anh Tư, những bọtkem đánh răng cũng theo đó mà dính lên mặt làm cô không ngừng la lên.“Này, anh cố ý làm thế đúng không? Mau rửa sạch đi!”

Thấy vậy Chu Minh càng quệt thêm bọt kem lên mặt cô, “Thế này khôngphải là anh đang rửa đi sao?” Đợi cho tới lúc quệt khá nhiều những bọtkem lên mặt Anh Tư rồi, anh mới giả vờ chỉ chỉ vào mình một cách nghiêmtúc, “Nhìn xem, quá sạch ấy chứ?” Sau đó Chu Minh rửa mặt, thản nhiênbước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Trời ơi, em nói chuyện nghiêm túc đó, em sẽ không tránh khỏi mộttrận huyết chiến đâu, hôm nay em xin nghỉ phép. Tránh được hôm nào hayhôm ấy!”

Chu Minh nghe vậy quay sang nháy nháy mắt với cô, “Sớm muộn thì cũng phải tới, quá lắm thì anh đành anh hùng cứu mỹ nhân vậy.”

Tạ Anh Tư thấy như mở cờ trong bụng, ôm chặt lấy Chu Minh, “Em là mỹnhân đó hả?” Anh Tư nhớ, có lần anh đã nói cô là dã thú, nghe được câunày, cô có cảm giác bồng bềnh như mây trắng.

Chu Minh dịu dàng nhìn Tạ Anh Tư với ánh mắt chứa chan tình cảm, “Đúng thế, em là mỹ nhân đội lốt dã thú.”

“Anh mới là dã thú ấy.”

“Anh có phủ nhận bao giờ đâu.”

Ngày thứ sáu, Công ty Sun Bird như nổ tung bởi một quả bom nguyên tử, sau khi đám khói bụi cực đại vừa tan biến, đám con gái bỗng phát hiện“bạn gái” của người đàn ông ưu tú Chu Minh lại chính là Tạ Anh Tư – côphóng viên có chút đàn ông và rất bình thường mà mọi người chẳng ai thèm để ý. Ngày hôm đó, khắp nơi trong Sun Bird đều cung cấp dấm miễn phí,hơn nữa lại là dấm với nồng độ rất cao(*).

(*) Trong tiếng Trung, dấm còn có nghĩa bóng là sự ghen tuông.

Sức sát thương của quả bom nguyên tử này thật không thể ngờ tới.

Mọi chuyện là như thế này, đạo diễn đưa cảnh quay về thương trườnglên bản tin buổi sáng, không ngờ biên tập viên của bản tin lại là một cô gái, cô này có quan hệ rất tốt với Lượng muội. Khi vừa thấy bức ảnh đó, vị biên tập chợt giật mình, trong lòng nghĩ đã xảy ra chuyện lớn rồiđây, scandal khủng nhất năm sẽ nóng hổi ra lò từ tay cô, cô may mắn rồi. Nhưng sau đó nhìn kỹ hơn, cô lại thấy cô gái bên cạnh Chu Minh trôngkhá quen, khi đó, cô hưng phấn tới mức gọi ngay Lượng muội đang ở tầngmười bảy tới để xác định người “bạn gái” trong truyền thuyết đó.

Thời gian này, Lượng muội đang tìm hiểu cậu nhân viên kế toán củacông ty, biết anh ta là người chăm chỉ chịu khó, là một thanh niênthường dậy từ rất sớm. Trong lòng cô càng thêm yêu thích, vậy là cứ tựnhiên như hoa tới lúc phải nở, xuất hiện trước mặt chàng trai đó để anhta dần quen mặt, rồi cuối cùng xuất kích tiến hành công tác làm nền.

Sáng hôm đó, khó khăn lắm Lượng muội mới có thể bắt chuyện được vớilí do nhờ tư vấn tài vụ, rồi chuyển chủ đề từ chuyện các mục của kế toán sang tỉ lệ tuyển chọn đại học một cách thành công. Sau đó, lại chuyểntừ tỉ lệ tuyển chọn đại học sang tình trạng yêu sớm của sinh viên mớivào đại học, tồi lại từ tình trạng yêu sớm sang quan điểm về tình yêu.Sau một hồi vòng vèo, Lượng muội cũng biết anh chàng đang trong tìnhtrạng đơn thân độc mã, hơn nữa yêu cầu về cảm giác cũng rất cao. Lượngmuội vỗ đùi phạch một cái, hưng phấn tới mức nắm tay chàng trai mà kêurằng, “Kế toán Lưu, tôi cũng giống anh, yêu cầu về chuyện cảm giác củatôi cũng khá cao. Ví dụ như, khi đứng trang điểm trong nhà vệ sinh củatầng mười bảy, tôi chẳng có cảm giác gì, thế nhưng trong phòng vệ sinhcủa tầng mười lăm các anh thì tôi lại rất thích thú. Thật thiệt thòi cho tôi quá! Trời ơi, tôi với anh đúng là có nhiều điểm chung, nhưng hơitiếc, cũng sắp tới giờ làm rồi, tôi hận một nỗi thời gian trôi nhanhquá, lâu lắm rồi mới gặp được một người tâm đầu ý hợp thế này.”

Chàng kế toán lúc đó cười thật thà, tiếp tục chủ đề cuộc nói chuyệnnhư trong dự tính của cô, “Sau này có cơ hội, và nếu cô Trịnh có thờigian rảnh thì chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện sau khi tan sở, tôimời cô ăn pizza.”

“Hay quá, trong các loại pizza thì tôi thích nhất pizza hải sản đấy.”

Cậu kế toán ngạc nhiên, “Thật thế không? Quả nhiên, đến khẩu vị chúng ta cũng giống nhau.”

Trong lòng Lượng muội thầm nghĩ, có thể không giống được sao? Trừlịch sử tình yêu và cái quần trong của cậu màu gì ra thì ngay đến cảviệc tháng trước cậu mọc răng phải ăn cháo một tuần, trong cháo lần nàocũng phải thêm vào ba miếng cải bẹ tôi cũng biết hết. Cái công ty SunBird này, có chuyện gì mà Lượng muội ta đây không biết?

Trong lúc đang chuyện trò sôi nổi, cuộc điện thoại có vẻ nóng lòngsốt ruột như muốn phát điên bất cứ lúc nào của cô biên tập khiến Lượngmuội có chút khó chịu. Nhưng sau đó, nể mối giao tình, hội trưởng hiệphội bà tám vẫn đi lên đài truyền hình, tuy nhiên lòng dạ lại để đâu đâu. Đầu óc vẫn đang tính toán xem làm thế nào mới dụ được cậu kế toán chimchậu cá lồng này vào tay mình, sau đó trực tiếp nấu chín nuốt chửngluôn.

Khi đó, phòng biên tập đã có mười mấy bà cô vây kín vòng trong vòngngoài, mỗi người một biểu hiện rất phức tạp, thấy Lượng muội đi tới, họđều chủ động nhường lối đi. Lượng muội mặt đỏ bừng như màu gan heo tớirồi, hai tay run lẩy bẩy mở bức ảnh ra, một lúc sau đám người đó cũng im lặng như tờ. Còn Lượng muội lúc đó ngây ra như pho tượng, chấn động tới mức ném ngay cậu kế toán ra khỏi chín tầng mây. Cho rằng mình bị hoamắt, cô dụi dụi mắt rồi tiếp tục nhìn một hồi lâu, cuối cùng lại chỉ vào màn hình, tập hợp tất cả sự tức giận ở đan điền và phun ra như núi lửa:

“Tạ Anh Tư!”

Cùng lúc đó, Tạ Anh Tư đang ngồi xe Chu Minh với bộ dạng lén la lénlút, được hơn nửa đường thì cô xuống xe, cứ liên tiếp hắt hơi mấy lần.Làm vẻ trầm tư, không tốt rồi, có người đang nhắc tới cô rồi. Lúc đó, cô chỉ muốn khăn gói về nhà.

Con đà điểu rụt mình trong vỏ cứng cuối cùng cũng phải uống nước, hít thở không khí và tận hưởng ánh mặt trời. Tạ Anh Tư vô định nhìn dòng xe qua lại không ngừng trên phố, không biết từ đâu bỗng trào lên dũng khí, giống như từ trong tăm tối biết mình nhất định phải qua cửa ải này, vậy là cô mạnh mẽ tiến về phía công ty.

Nếu tình hình có xấu thế nào đi chăng nữa, anh cũng trở thành “anhhùng cứu mỹ nhân”. Nếu càng xấu hơn nữa, cô sẽ về nhà làm nữ nhân viênthắt cà vạt.

Bước tới tòa nhà nguy nga, sừng sững của công ty, những tấm kính phản chiếu ánh mặt trời ấm áp sau cơn mưa. Ánh nắng kết hợp với những lànkhói bụi mù mịt, nặng nề tới mức làm cho người ta cảm thấy như có tảngđá đang đè lên ngực. Tạ Anh Tư hít một hơi thật sâu, quyết tâm dùng sứcmạnh như chẻ tre để đối mặt với những ngày tháng tình cảm sục sôi củamình. Cô của năm đó nhìn thì cứ ngỡ là đóa lan trắng dũng cảm, nhưngthực tế lại không chịu được những cơn mưa xối xả tàn bạo. Được cái làthời gian thấm thoắt thoi đưa, cô đã tới được cõi niết bàn, không họcđược cách “hoa nở không tàn”, vậy đành xin hương hoa mãi mãi ở lại, vàothời khắc đẹp nhất cứ mặc sức nở không biết mệt mỏi. Bất luận thế nào,bên cô còn có anh.

Vẫn là buổi sớm, tin đồn truyền đi chắc không đến nỗi nhanh như thế.Tạ Anh Tư giả vờ hòa vào dòng người một cách tự nhiên, nhưng tay lạikhông ngừng gõ nhịp lên túi xách, lộ rõ sự căng thẳng. Bước ra khỏi cầuthang máy, cô không vội về bộ phận phóng viên mà vào nhà vệ sinh và soigương một lúc lâu, kéo kéo cổ áo, nhìn trái nhìn phải mấy cái, rồi cũngyên tâm hơn một chút.

Vào phòng làm việc và ngồi xuống, đột nhiên Tạ Anh Tư phát hiện trong này chỉ toàn nam giới mà chẳng thấy mấy bà cô đâu, tim cô bắt đầu đậploạn xạ. Nghĩ kỹ lại thì hình như lúc bước ra khỏi thang máy, trừ mấy cô dọn vệ sinh thì tuyệt nhiên chẳng thấy bất kỳ một người phụ nữ nào xuất hiện, tim cô lại đập thình thịch. Mấy nam phóng viên đang ngồi trongphòng bàn luận về trận bóng đá tối qua, nước bọt bắn tung tóe, lão Vương béo xắn tay áo, không ngừng xoay xoay cái ghế làm nó kêu cót két, “Độibóng đó, giống y như bọn ẻo lả mà lần trước tôi gặp ở quán bar đồngtính, đều là một lũ chỉ biết ăn mà chẳng có tí sức nào. Theo tôi, cứtống thẳng chúng đi nghĩa vụ, sống sướng quá rồi, đá quả bóng mà yếu ớt, nhìn đến phát bực.”

Ai đó tiếp lời, “Cậu béo, hay là cậu tới đi?”

Lão béo vẫn tiếp tục quay cái ghế xoay, “Tôi mà đứng ra, thì phí ra sân sẽ rất cao đó!”

Người đó lại tiếp lời, “Đúng thế, trong tất cả những người nổi tiếngcủa công ty này thì Ngô Khang nổi nhất. Vương béo như cậu có thể coi làđứng thứ hai, dạo gần đây Ngô Khang thường tránh cậu phải không, cậubéo? Cậu đáng yêu như thế này, cẩn thận không thì anh chàng đó cũng ‘vìhận mà yêu’ cậu đấy.”

“Kỳ thực mà nói thì tôi cũng hơi sợ.”

Mọi người cười ồ lên, Tạ Anh Tư nghe họ trêu đùa nhau như vậy cũngthấy vui, liền cười theo vài tiếng. Không ngờ, Anh Tư bỗng cảm giác nhưcó luồng gió đen vi vu thổi qua, mắt mũi cô loạn lên, sau khi hoảng hốtmột hồi, cô chỉ thấy Lượng muội khí thế hung hăng dẫn đầu đoàn quân đứng trước mặt, nghiến răng kèn kẹt, đầu bốc khói, còn mấy bà cô đứng sauthì cũng đang chống nạnh, đủ loại tư thế, khí thế rất chi là dồi dào.Còn Lạp Lạp và Diệp Bội Bội đứng cuối cùng, trên mặt là biểu hiện “Chúng tôi muốn lột da cô”.

Tạ Anh Tư ngồi ngay ngắn tại vị trí cũ, nhìn thì tưởng như không mảymay kinh hãi, nhưng thực chất đang tính toán xem rốt cuộc mình có mấylớp da, cô chỉ sợ không đủ cho đám đông này xâu xé.

Đây đúng là kết cục của việc xâm chiếm nguồn tài nguyên công cộng. Tạ Anh Tư cảm thấy có chút phiền muộn. Thị uy khí thế bức người được mộthồi, Lượng muội thân làm thống lĩnh đã mở miệng đầu tiên, hét to mộttiếng, “Tạ Anh Tư!” Sau đó giơ tay giả vờ tự đánh hai cái vào mặt mình,xắn tay áo lên, “Lão Lượng ta đây không ra uy thì cô coi như con khỉtrong vườn bách thú phải không?”

“Ha ha, Lượng à, cô bình tĩnh một chút rồi chúng ta thong thả nóichuyện.” Tạ Anh Tư tê dại, từ tận cùng đáy mắt hiện rõ nỗi sợ hãi đốivới con khỉ Lượng muội này.

“Đi, hôm nay không giết chết loại con gái như cô thì thật có lỗi vớidanh tiếng vang dội của lão Lượng ta đây.” Nói xong, Lượng muội hung hãn vô cùng lôi Tạ Anh Tư đang cười làm lành và hô hào đám chị em, “Các chị em, đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ hầu hạ thật chu đáo người dám coichúng ta là khỉ để đùa giỡn này.”

Có người lạnh lùng hỏi, “Lượng muội, cô không sợ tổng biên sao? Thời thế thay đổi rồi!”

Mắt đặc vụ đau khổ – Lượng muội có chút suy sụp, nhưng ngọn lửa tứcgiận lại bùng cháy, “Không quan tâm tới mấy việc đó!” Nói xong cô tahùng hổ kéo Tạ Anh Tư, theo sau là đám đông xông vào nhà vệ sinh.

Cánh đàn ông đang ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểuchuyện gì đang diễn ra, thế là họ kéo Lạp Lạp đang chạy cuối cùng lại để hỏi cho rõ ràng.

Lạp Lạp cũng xắn tay áo lên, khua chân múa tay nói to, “Bạn gái củatổng biên tập chính là Tạ Anh Tư, hai người họ đi dạo phố bị đài truyềnhình quay được. Chị… chị ta còn giả bộ như có mối thù lớn với tổng biên, thật đáng hận, đáng hận quá!” Nói xong, cô ta cũng lao vào nhà vệ sinhđể xem kịch hay.

Cánh đàn ông ngồi nguyên vị trí im lặng không nói nên lời, tổng biênvà Tạ Anh Tư? Hai con người hoàn toàn không có mối quan hệ nào, chẳngphải vẫn đồn rằng hai người họ đã kết mối thù rồi sao? Đây mới đúng làvì hận hóa yêu.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, có người lên tiếng, “Cậu béo, cậu sẽ hết nổi nhanh thôi!”

Trong nhà vệ sinh đang diễn ra một vở kịch lớn. Tạ Anh Tư bị đẩy tớigóc tường giống như mèo con bị dồn vào góc. Trong đầu bắt đầu mườngtưởng ra hình ảnh mình là công chúa gặp nạn, và chàng hoàng tử cưỡi ngựa bạch có tư chất anh hùng sẽ hiên ngang xông tới cứu cô khỏi chốn nướcsôi lửa bỏng. Nhưng cô chợt nhận ra rằng, chẳng có chàng hoàng tử nào có thể xông vào nhà vệ sinh nữ.

Trong khi đó, mấy bà cô đang bắn nước bọt vào người Tạ Anh Tư như mưa.

Bên trái hỏi, “Anh Tư, sao hai người lại yêu nhau?”

Bên phải hỏi, “Hai người bắt đầu yêu từ khi nào?”

Ở giữa thì hỏi, “Miếng thịt béo bở như thế, cô đã dùng những thủ đoạn gì?”

Phía sau thì tổng kết lại, “Hôm nay cô phải nói rõ mọi chuyện chochúng tôi.” Còn có người lạnh lùng buông một câu, “Lại còn diễn kịchtrước mặt bọn tôi nữa, diễn xuất cũng tốt thật đấy.” Lần này thì Tạ AnhTư nghe rất rõ, đó chính là giọng của Diệp Bội Bội.

Nhiều câu hỏi quá, Tạ Anh Tư rơi vào trạng thái tạm thời không tìmđược trọng tâm. Đành cười hì hì, vòng hai tay lại thi lễ, ra dấu xin tha trước mặt bọn họ: “Các chị em, tha cho tôi đi, tôi và anh ta chẳng cógì cả, chỉ là suốt ngày cãi nhau thôi!” Hai tay ngửa lên làm bộ phântrần không biết phải làm sao, “Chính là việc đó sao? Từ lúc đầu quả thực đã ở vào thế không cùng tồn tại…”

Lượng muội lúc đầu không tha cho Anh Tư, nhưng đột nhiên bừng tỉnhngộ, vỗ vỗ đầu: “Ôi, tôi đã thấy kì quặc rồi, lần trước cô diễn kịch như thế, tổng biên rõ ràng không có phản ứng gì, còn gọi điện cảnh cáo tôivà bảo không được nói ra.” Sau đó, cô bước tới vỗ vỗ Tạ Anh Tư như vỗchim non, “Thì ra cô liên kết với anh ấy để chỉnh đốn chúng tôi. Anh ấythì chúng tôi không dám trêu chọc gì, nên cô liền biểu hiện thái độ phải không?”

Tạ Anh Tư vội cười làm lành, “Lượng muội, chuyện lần trước tôi đã tựcho mình là thông minh, anh ấy hoàn toàn không biết gì cả.” Đột nhiên edè, “Anh… anh ấy khá là dung túng cho tôi.” Tình yêu ngọt ngào hiện trên mặt cô, khiến cho đám con gái có mặt ở đó nổi cả da gà, thậm chí còn có chút ghen tị.

Chàng trai vàng Chu Minh à, Tạ Anh Tư chỉ dựa vào cãi nhau mà nắmđược anh trong tay. Sớm biết thế này thì chúng tôi đã không cúi đầu khom lưng trước mặt anh, cãi nhau thì có ai mà không biết chứ? Chắc chắn cókịch hay rồi…

Đám con gái ở đó đều thấy tiếc nuối vì mất đi những trận cãi nhau tóe lửa với Chu Minh. Lượng muội cấu mạnh Tạ Anh Tư một cái, đau đến nỗilàm cô kêu oai oái. “Tạ Anh Tư, cô giỏi lắm, trêu đùa với chúng tôixong, lại bắt đầu khoe khoang với tôi, muốn ăn đòn à?”

Tạ Anh Tư giật mình, đan hai tay vào nhau, “Lượng Lượng, tôi nhận sai rồi vẫn chưa được sao? Nói không chừng, ngày mai tôi và anh ấy chia tay nhau, mọi người đừng kích động nữa có được không?”

Mọi người nghe thấy hai chữ “chia tay”, mặc dù biết Tạ Anh Tư chỉ lấy danh nghĩa của hai chữ đó để rêu rao thôi nhưng ai ai cũng không khỏivui mừng. Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nữ lanh lảnh, “Đều trốnhết ở đây hả? Tổng biên tập đang kêu lãnh đạo các cô đi tìm từng ngườirồi đó!” Là giọng của bà cô già Lưu Lan.

Đám con gái giật mình kinh hãi, sự hung hãn của Lượng muội cũng giảmsút vài phần, trước khi chuồn còn hung hăng nói với Tạ Anh Tư: “Lần saunhớ quản lý chặt người đàn ông của cô đó!” vừa nói xong lại tươi cườitheo kiểu nịnh hót khiến người ta không kịp phản ứng, “Lão Tạ, sau nàynhờ cô che chở đó!”

Hướng gió này của Lượng muội thay đổi nhanh quá, cái gọi là gió thổihai bên quả là hình mẫu lý tưởng, là tấm gương tốt. Lúc đầu, đám con gái dồn ép Anh Tư bởi sự vô ích của cô, nhưng sau đó cũng nịnh nọt một hồi, cuối cùng thì tản mát hết. Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ còn lại LạpLạp. Đầu tiên, cô ta nhe răng rồi dùng hết sức véo hai bên má Tạ Anh Tư, sau khi bớt tức giận, cô khom lưng, nói “Sau này, mong tổng biên phunhân quan tâm nhiều một chút.” Dứt lời cười hì hì và chạy đi mất.

Nhà vệ sinh vắng vẻ chỉ còn lại Anh Tư và Lưu Lan. Tạ Anh Tư thở hắtra một hơi, mệt mỏi rụng rời đứng tựa bên cạnh tường, lau hết mồ hôitrên mặt rồi quay sang nói với Lưu Lan, “Chị Lan, cảm ơn chị nhiều nhé!”

Lưu Lan bước lại gần Anh Tư, “Không cần cảm ơn tôi, là do người đànông của cô bảo tôi tới đây.” Lưu Lan cũng vừa biết chuyện, có điều suycho cùng thì chị ta cũng là một phụ nữ đã trưởng thành nên không làmnhững việc như mấy đứa trẻ con. Chỉ là đứng ngoài quan sát sự biến, rồivô tình hữu ý kể với Chu Minh chuyện lúc này Tạ Anh Tư đang bị “chỉtrích” trong nhà vệ sinh. Đôi tay bận rộn của Chu Minh dừng lại một lát, sau đó nói một câu, “Thế thì phiền cô Lưu phải đi một chuyến rồi!” Lúcđó, chị ta cũng biết chắc rằng mối quan hệ giữa Tạ Anh Tư và Chu Minhkhông chỉ đơn giản như thế.

Tạ Anh Tư vui mừng như được an ủi phần nào, hoàng tử mặc dù không vào được nhà vệ sinh nhưng cũng biết đường phái viện binh tới. Khi nào vềphải khen thưởng anh mới được. Lúc Anh Tư đang lau mồ hôi, Lưu Lan lạinói, “Anh Tư, chuyện giữa cô và tổng biên chị có thể hiểu, nhưng có mộtchuyện chị không thể nghĩ ra là tại sao em lại diễn hay như thế ở phòngtrà công ty? Những việc giữa nam và nữ, vốn dĩ tồn tại một vài khả năng, em hà tất phải làm thế?”

Tạ Anh Tư cười bối rối “Còn không phải vì em sợ mọi người phát hiệnra sao? Sợ bị mọi người đoán được.” Hai tay giơ lên, ra vẻ chẳng còncách nào khác, “Ôi, sự thông minh của em đã phản lại em rồi!”

Lưu Lan có chút do dự, “Thực ra nếu em không nói thì sẽ chẳng ai gán ghép em với tổng biên cả.”

Tạ Anh Tư không nói được lời nào.

Rửa mặt xong, Tạ Anh Tư cảm thấy thư thái hẳn, sau trận ác chiến, côsống sót trở lại dẫu trên mình mang đầy thương tích. Đang cảm thấy thoải mái thì tiếng chuông điện thoại trong túi bỗng vang lên, là điện thoạicủa Chu Minh, cô vui mừng thông báo kết quả trận chiến, “A lô?”

“Nghe nói em vừa tuyên bố rằng, ngày mai có thể chúng ta sẽ chia tay?” Giọng nói lạnh lùng của anh từ từ truyền tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.