Nghe vậy, Tạ Anh Tư lâng lâng phiêu bồng, quay đầu, giấu đi nụ cườingọt như mật trên môi, rồi lại một lần nữa quay sang, lúc này cô lại trở về với một Tạ Anh Tư “trong ngoài bất nhất”, “Này, định cái gì mà định? Ngọc nữ chúng tôi dễ định như thế sao? Anh ra ngoài mà nghe ngóng thửxem, chúng tôi có giá như thế nào…” Một khi đã dính đến đường, thì đuôicong lên trời, Tạ Anh Tư quyết định trước khi đồng ý phải ra vẻ chảnhđã.
Mặc dù anh quyết định chọn cô, có điều cô vẫn phải ra vẻ, ra oai sang chảnh mới được. Nhớ thời tuổi trẻ bồng bột, cô đã làm một chuyện xuẩnngốc dở khóc dở cười, sau khi bị mẹ xoắn tai mấy cái, mắng cô “ngu ngốc” mấy lần, bà cũng đành bó tay. Nhưng điều kỳ lạ là, người cha luôn cótác phong mềm mỏng lại bắt cô đội bàn cờ cả ngày trời một cách nghiêmkhắc hiếm thấy, khi mắt cô gần biến thành mắt một con gà chọi, cha mới ý tứ sâu xa nói với cô rằng, “Con gái ngoan àvĩ nhân dạy rằng, bất kỳviệc gì cũng phải giành quyền chủ động. Câu này thực sự quá đúng rồi,con phải học cha đây này…”
Bị đội bàn cờ đến ngây người ra, lúc đó cô đã đáp lại rằng, “Cha, cha lừa con ít thôi, sao nhìn thế nào con cũng thấy là cha bị động trước mẹ con, học cha, chẳng phải con sẽ bị động chịu ăn đòn sao?”
“Ha ha, sao ta lại sinh ra cái đồ ngốc như con thế này? Phải thôngqua hiện tượng mà nhìn bản chất, hiểu không? Hơn nữa, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dua-chua-anh-la-ca/2989762/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.