Càng thêm phần hứng thú, Chu Minh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào khuônmặt nổi loạn của Tạ Anh Tư, anh hiếu kỳ không biết ông bố bà mẹ như thếnào mới có thể sinh ra cô hề này. Thong thả xoay người lại, đi đến trước mặt Tạ Anh Tư, anh cúi đầu hung dữ nói: “Tạ Anh Tư, nếu để những ngườităng ca biết trong tòa báo có một tên lang thang, thì hãy chờ xem tôichỉnh đốn cô thế nào.” Ngập ngừng giây lát, ngữ khí tăng vài phần uyhiếp, anh nói tiếp: “Và cả xe của cô nữa.”
Tạ Anh Tư bị sự hung dữ của Chu Minh làm cho khiếp vía, chột dạ liếcanh đang nhìn mình chằm chằm, cô nuốt nước bọt không dám ho he nửa lời.
“Mau lên xe, tôi không muốn nói đến lần thứ ba.” Nói xong, Chu Minhhài hòng chờ đợi ánh mắt hoảng loạn mất tự tin của Tạ Anh Tư, rồi bìnhthản bước về chỗ đỗ xe của mình.
Mặc dù cô gái bướng bỉnh nguyện cùng Chu Minh sống mái một phen,nhưng lại không nỡ để con Kia bị chôn cùng mình. Bĩu môi, hít mấy hơithật sâu, cổ nhân nói: “Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đun”. Hảohán Lương Sơn nói: “Ông đây đã đến bước đường cùng, tiền thì không có,chỉ còn cái mạng này thôi!” Tạ Anh Tư nói, “Sống tồi tệ vẫn còn hơn phải chết, quá lắm một mạng liều một mạng, xem xem ai ghê hơn ai.” Cô vẫnkhông tin đã bị trúng tà, mặt mũi ủ dột, lặng lẽ theo sau Chu Minh.
Chu Minh ngồi ghế lái, Tạ Anh Tư bực bội, phụng phịu mở cửa xe, chợtthấy đệm ghế mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dua-chua-anh-la-ca/2989741/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.