Conchim dậy sớm thì có sâu ăn, Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu từ sáng sớm đã vội trở vềnơi đóng quân, doanh trại cũng đã phái người tới sân bay đón họ.
Cánhcửa doanh trại sư đoàn 1 đã ngày một rõ nét, Ưu Ưu mở cửa kính xe ra, thò đầunhìn ra bên ngoài. Tuy trời đã vào mùa xuân từ rất lâu rồi, nhưng gió ở cáivùng đất này vẫn lạnh thấu xương, cành cây vẫn còn trơ trụi, không có một chútsức sống nào.
“Em cứtưởng rằng, kịch liệt yêu cầu anh trở về như vậy thì họ sẽ kéo một dải cờ đỏchứ?”
TrửTụng cười buồn, từ lúc xuống máy bay tới giờ anh chỉ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi,nghe xong câu nói của Kiều Ưu Ưu, mở mắt ra nhìn doanh trại bộ đội mà anh đãsống mười mấy năm qua, hình ảnh bây giờ cũng không có gì khác so với mấy thángtrước, thỉnh thoảng vài người mặc quân phục xanh ung dung đi lại, đây là mộtdoanh trại “sư tử” sẽ chẳng bởi vì thiếu anh mà có bất cứ sự thay đổi nào.
Chiếcxe đưa thẳng họ tới tòa nhà trung tâm, Trử Tụng kéo Kiều Ưu Ưu cùng tới vănphòng sư đoàn trưởng, trên đường đi cũng gặp vài lãnh đạo sư đoàn 1, mỗi ngườikhi gặp lại Trử Tụng đều tỏ ra vui mừng nhưng cũng hơi buồn vì phải chia taymột người phi công ưu tú như vậy, chắc cũng là việc đáng buồn nhất đối với họ.
“Cốc,cốc, cốc.”
“Vàođi!”
Nghe thấygiọng nói của sư đoàn trưởng, Trử Tụng đẩy cánh cửa phòng sư đoàn trưởng ra,kéo tay Kiều Ưu Ưu đi vào. Sư đoàn trưởng Ngụy ngồi sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282185/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.