Tuy TrửTư cố ý dọa nạt Kiều Ưu Ưu, nhưng ông Trử quả thực cũng đã rất tức giận, chỉ làông không ném ghế mà ném cái gạt tàn thuốc, hơn nữa mục tiêu cũng không phảianh hai và anh ba, cái gạt tàn rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Trử Tụnglại bị thương, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng anh và Ưu Ưu vẫn bị giữ lại nhàông bà Trử để nghỉ ngơi. Kiều Ưu Ưu ôm hộp thuốc tới bôi cho Trử Tụng, vừa thấythương anh lại vừa chỉ muốn anh bị nặng hơn nữa để cho nhớ đời. Trử Tụng lạinhư không có vấn đề gì, còn cười lớn ha ha đùa cô: “Em nhìn thấy chưa? Đuôi mắtanh hai rách rồi, mặt rõ ràng còn sưng hơn mặt anh, chồng của em cũng khôngphải chịu thiệt thòi gì.”
Kiều ƯuƯu nghe xong những lời này lại càng tức giận, ném hộp thuốc đi rồi nhảy lêntrên giường, chỉ muốn dùng chân đá cho anh một cái, nhưng nhìn cái khuôn mặt“đầu lợn” của anh, cô lại cố nhịn.
TrửTụng kéo tay cô, lắc lắc rồi nói khéo, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Đừng tứcgiận nữa, đây quả thực chỉ là vết thương ngoài da, hôm nay bôi thuốc đến mai sẽkhỏi, anh rất có kinh nghiệm.”
“Kinhnghiệm do đánh nhau mà có, Trử Tụng anh thật là biết sâu hiểu rộng quá nhỉ!”Kiều Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nóithật là đã mười lăm năm rồi, vì muốn trở thành phi công nên anh không bao giờdám đánh nhau thật, chỉ sợ để lại vết thương. Nhưng bây giờ thì chẳng phảikiêng sợ cái gì nữa rồi, đánh nhau một trận thoải mái, cũng chính là đánh tanđi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282184/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.