Kiều ƯuƯu vốn thù rất dai, món nợ với Khâu Mân Văn không thể bỏ qua, phải cho anh tabiết rằng, con người làm việc gì cũng bị ông trời soi xét, sớm muộn gì cũng cóbáo ứng.
Trì Lâmluôn muốn tránh mặt Kiều Ưu Ưu, gọi điện thoại thì luôn nói mình rất bận khôngcó thời gian, đến bệnh viện tìm thì cô ấy cũng bảo rất bận. Chắc chắn là cô ấyvẫn còn giận, Kiều Ưu Ưu cũng không muốn ép nên đành đợi đến khi nào Trì Lâmbớt giận và tha thứ cho cô.
Mỗitháng gần đến một ngày cố định nào đó, cái cần tới lại chẳng thấy đây, Kiều ƯuƯu vẫn không dám chắc nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn vứt bỏ đôi giày cao gót vàthay bằng đôi giày bệt, đề phòng ngộ nhỡ… Đồng nghiệp nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thấphơn ngày thường một chút, người đàn bà thường xuyên đi giày cao gót nay lại đigiầy bệt suốt cả tuần cho nên không ai là không cảm thấy kinh ngạc. Kiều Ưu Ưulại tỏ vẻ mặt chẳng quan tâm nói: “Giầy cao gót đi nhiều nên chán rồi.”
Kiều ƯuƯu làm việc được một tuần thì cũng dần quen với lịch trình công việc, chỉ làtrước đây buổi tối cô thường rất dễ ngủ nhưng bây giờ lại thấy hơi khó khăn,Trử Tụng liên lục quấy quả là lí do thứ nhất; lí do thứ hai cũng không thoátkhỏi anh, khó khắn lắm mới thuyết phục được anh ngắt điện thoại, nhưng cô lạivì vài câu nói của anh mà trằn trọc khó ngủ cả đêm. Kiều Ưu Ưu cảm nhận sâu sắcquầng thâm dưới mắt mình càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa nếu có em bé, ngủkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282168/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.