Do côquá căng thẳng nên âm thanh rõ ràng và hơi cứng nhắc. Kiều Ưu Ưu nắmlấy tóc, hít vài hơi thật sâu ra dấu tay “ok”
“Chàomọi người, tôi là Kiều Ưu Ưu.”
Lầnnày không còn sự cứng nhắc và căng thẳng, trong lời nói còn có đôichút vui vẻ. Trử Tụng nghe thấy câu nói đầu tiên của cô còn tưởngrằng cô không được khỏe, nhưng câu tiếp theo đã làm anh yên tâm hơn, haichân gác lên trên bàn rung rung. Dáng vẻ ung dung tự tại, chờ đợi sựhuyên náo của cả sư đoàn.
Trưởngđoàn Cao nheo mắt hét lớn: “Còn không mau đưa giấy cho tôi.”
“Cô tanói chẳng có lý lẽ gì cả, coi chúng ta là trẻ con hết cả sao, cáigì mà va phải ông già Noel chứ. Mẹ tôi muốn va phải đấy, bảo ông tara đây xem nào.” Anh ta chính là người bay tuần đêm nay, vậy mà Kiều ƯuƯu lại nghĩ ra cái chiêu này.
“Tingting tang ting ting tang, chuông reo ting tang, chúng ta trượt tuyết thậtlà vui, chúng ta ngồi xe trượt tuyết, hi hi!” Kiều Ưu Ưu hát hai câu,“được rồi, tôi hát không hay nên chỉ hát đến đây thôi.”
“Haymà, hay mà.”
“Chịdâu hát thêm bài nữa đi.”
“Hátthêm bài nữa.”
Mọingười trong sư đoàn đều hét lên như điên, Kiều Ưu Ưu hoàn toàn khôngnghe thấy gì, Trử Tụng lại đơ ra, cả đám người vây quanh anh như mộtđàn ruồi vo ve, “bảo chị dâu hát thêm bài nữa đi.”
“Hátcái đầu cậu, ngậm miệng hết lại cho tôi, không muốn nghe thì cút ngayra ngoài cho tôi.” Trử Tụng gầm lên như sư tử, những người khác imbặt. Trử Tụng lại cảm thấy rất phiền phức, vợ anh hát cho nghe mộtcâu đã là tốt lắm rồi, thế mà còn muốn nghe nữa? Được voi đòi tiên!Hơn mười năm trước anh mới được nghe Kiều Ưu Ưu hát bài “Cô bé lọ lem”âm thanh đó khiến trái tim anh tan chảy hoàn toàn.
Sưđoàn trưởng và chính trị viên đứng trước cửa sổ văn phòng, có thểnghe thấy tiếng từ loa phát thanh, cũng có thể nghe thấy tiếng nhưkhỉ về rừng của mọi người trong sư đoàn, ai cũng tưng bừng nhảy lênnhảy xuống.
“ÔngNgụy, đúng là chỉ có ông mới có thể nghĩ ra được cách này.”
“Mộtnăm rồi, mọi người cũng chẳng dễ dàng gì, khó khăn lắm mới tìmđược nguồn tài nguyên lớn đến vậy, không sử dụng thì thật là quálãng phí, không phù hợp với phương châm trong kế hoạch năm năm lần thứmười hai của nước ta.”
Chínhtrị viên cười, lắc đầu: “Thế người ta đã làm chương trình cho ôngrồi, hình phạt cho Trử Tụng thì sao?”
“Tôiđâu có nói để cô ấy làm thì Trử Tụng sẽ được miễn phạt. Hơn nữa,tên tiểu tử ấy thích giữ thể diện, sao có thể vì bản thân khôngphải chịu phạt mà để vợ đứng ra đỡ. Bản kiểm điểm ngày thứ haiphải nộp, 30 km cũng phải chạy, sợ tôi không công nhận còn tự tìmngười đến giám sát. Tên tiểu tử này, đúng là chỉ có anh ta.” Sưđoàn trưởng Ngụy cười, lắc đầu.
Chínhtrị viên mở tờ giấy A4 đặt trên bàn, chữ viết dày đặc cũng phảiđến hơn hai mươi trang. Hai vạn chữ còn đủ nữa là…
“Têntiểu tử này là một tấm thép tốt, năm đó lựa chọn cậu ta từ trongđám tân binh, ông Ngụy, ông đúng là có con mắt tinh tường. Tôi vẫn cònnhớ, hồi anh ta mới đến đúng như quái vật, nhìn ai cũng không vừamắt, nhưng thành tích ở mọi mặt đều rất xuất chúng. Anh ta còntưởng chúng ta đều không biết, nửa đêm anh ta lén chạy ra sân bay, xemmáy bay, lượn vài vòng xung quanh máy bay.”
“Đúngthế!” Sư đoàn trưởng Ngụy ngồi xuống chiếc ghế xoay, “khi còn là tânbinh ngay cả trong kì nghỉ phép cậu ta cũng trốn đi một lần, ông cònnhớ không? Đặc biệt cử xe đi đón cậu ta, kết quả là tên tiểu tử đólại chơi trò mất tích với chúng ta.”
“Thấmthoắt mà mười mấy năm đã trôi qua, chúng ta đều già cả rồi, sau nàythiên hạ là của bọn họ.”
Chínhtrị viên nhìn ra ngoài cửa sổ cười, lẩm nhẩm hát theo. Các bài hátthịnh hành ông hầu như không nghe, bài này ông cũng chỉ biết giaiđiệu, nhưng vẫn không nhịn được phải hát theo, “…thế giới… tươi đẹp.”
“Saogiọng nói nào cũng đều giống nhau? Cũng chẳng nói thêm đôi ba câu,chả nghe ra được!”
Mộtvài anh lính không kiềm chế được nỗi nhớ cao giọng hét vào loa: “Vợơi, anh nhớ em tới nỗi ăn không ngon ngủ không yên.”
KiềuƯu Ưu nghe thấy giọng nói của những người vợ, mắt đẫm nước, ngay cảTiểu Tô cũng quay đầu đi để lau nước mắt. Kiều Ưu Ưu hắng giọng, bậtmic lên nói: “Rất xin lỗi mọi người, vì thời gian có hạn nên chỉ cóthể chọn ra một phần nhỏ, nếu còn có cơ hội lần sau, tôi nhất địnhsẽ phát bổ sung nốt phần còn lại. Mời những đồng chí nghe thấytiếng vợ con mình lên tiếng nhanh chóng tới nhận. Nếu ngay đến giọngnói của vợ con mình mà cũng không nghe ra thì xin tự giác ôm gối quỳvào góc tường hát quốc ca. Còn nữa, không được “đứng lên”. Mọi ngườiphải giám sát lẫn nhau.”
Nhữnganh lính vừa kêu gào không nghe ra giọng nói của ai bị cả đám ngườiép dồn vào tường, ép ôm gối úp mặt vào tường hát quốc ca, hát hếtcâu đầu tiên sẽ bị tất cả mọi người vây lại xử lí. Lí do là khôngđược phép đứng lên.
TrửTụng ngồi yên lặng cúi đầu từ nãy giờ, nghe cô nói từng câu, từngchữ. Anh nghe thấy trong đoạn băng lúc nãy cũng có giọng nói củaKiều Ưu Ưu, cô và mọi người cùng đồng thanh nói: “Chồng yêu à, giữgìn sức khỏe và bay an toàn nhé!”
Đây làlần đầu tiên Kiều Ưu Ưu nói những câu như vậy cho anh nghe, anh rất cảmđộng. Giọng nói cô rất chân thành, cô thực sự hi vọng anh có thểbình an vô sự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]