“Vì sao đồng ý kết hôn với em? Rõ ràng anh biết là emnói linh tinh, khi tỉnh táo chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận?”
TrửTụng dừng ngay động tác, trong nhà bếp chỉ còn có tiếng nước chảy.
“Hoặclà em không nói gì, là anh nhất định muốn cưới em.” Kiều Ưu Ưu dần tiến lạigần, nhìn Trử Tụng từ phía sau không chớp mắt.
TrửTụng tắt vòi nước, vẩy hết nước ở tay, sau đó anh đeo tạp dề vào cổ Kiều Ưu Ưu,miệng hơi nhếch lên, “em đoán đúng rồi.” Rồi anh đi ra khỏi bếp.
Kiều ƯuƯu vẫn đứng im tại chỗ suy nghĩ câu nói của anh, thế nào gọi là em đoán trúngrồi?
Kiều ƯuƯu ném cái tạp dề đi rồi chạy vào phòng ngủ, Trử Tụng đang thay quần áo, côhiên ngang đứng trước mặt anh và kêu lên: “Là do anh tự bịa ra phải không? Anhlà thằng ngốc à? Lúc đó em đâu có thích anh?”
Khoảnhkhắc khiến Trử Tụng cứng đơ người thật rất hiếm gặp, Kiều Ưu Ưu chắc chắn làchưa từng nhìn thấy. Anh thay quần áo mặc ở nhà, đi về hướng phòng tắm, lúc mởcửa Trử Tụng quay đầu lại nói với giọng rất nhẹ: “Dù sao anh cũng không thíchem.”
Kiều ƯuƯu nhìn anh đóng cửa lại có chút ân hận, thả người thật mạnh xuống giường, kếtquả là lại bị vẹo cổ và rống lên. Trử Tụng nghe thấy vậy liền vội vã chạy từnhà vệ sinh ra, Kiều Ưu Ưu nằm vật ra giường, khuôn mặt khó coi.
Kiều ƯuƯu chỉ vào cổ thở mạnh, “vẹo… vẹo rồi!”
TrửTụng nắm tay lại thật mạnh!
* * *
“Emxin lỗi.”
“Ừ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282157/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.