Nhiệtđộ ở trong xe bỗng giảm hẳn, Trử Tụng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Từ khixảy ra sự việc đó tới nay, anh chưa từng có ý định kể cho người nhà biết, nhấtlà mẹ anh và Ưu Ưu.
Chiếcxe vẫn chầm chậm chạy, phía trước tự nhiên xuất hiện một chiếc xe tuần tra vẫycờ ra hiệu anh dừng xe. Kiều Ưu Ưu lập tức bị anh ấn đầu xuống thấp, suýt chútnữa là gãy cổ.
“Đừnggây ra tiếng động!” Trử Tụng mở cửa bước xuống xe.
Nếu chỉđơn thuần là tuần tra thì đã dễ dàng. Nhưng ai ngờ lãnh đạo sư đoàn lại bất ngờtới sân bay để thị sát. Sư đoàn trưởng Ngụy mặc bộ quân phục đi tuần tra sânbay ban đêm. Trử Tụng tiến lại gần kính lễ, trong lòng thầm cảm thấy hoangmang, số anh cũng thật là đen đủi, vừa hay gặp phải thủ trưởng.
Sư đoàntrưởng Ngụy nhìn Trử Tụng rồi lại quay ra nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng saumột lát.
“Cũngđã xong rồi, mọi người giải tán thôi, Tiểu Trương!”
“Dạ!”Cảnh vệ của sư đoàn trưởng chạy lên.
“Cậuphụ trách đưa sư đoàn phó và mọi người về nhà, tôi ngồi xe Trử Tụng.”
“Vâng,thưa sư đoàn trưởng.”
TrửTụng nghe xong câu này bỗng thấy nhẹ cả người. Rõ ràng là sư đoàn trưởng đãbiết anh lén lút đưa người vào doanh trại, nhưng ông lại không vạch tội anhtrước mặt mọi người, cũng có nghĩa là ông cũng không muốn anh bị phạt.
TrửTụng mở cửa xe, sư đoàn trưởng Ngụy nhìn vào cửa sổ đen kịt ở phía sau, nhướnmày ngồi vào băng ghế phụ.
TrửTụng nhìn sư đoàn trưởng rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282155/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.