Chuyện báo thù nói thực ra rất đơn giản, Trử Tụng cóthể có hàng trăm cách khiến Lưu Nhị Lăng khó chịu. Nhưng bình thường anh và LưuNhị Lăng gặp nhau không đấm nhau thì cũng sẽ tìm cách hại nhau, ân oán báo đibáo lại, đã không thể giết người diệt khẩu được thì chuyện báo thù cũng cầnphải nghĩ cho kì quái.
Kiều ƯuƯu, cô không phải là người rộng lượng, lòng dạ nhỏ mọn như lỗ kim, chỉ mộtchuyện cỏn con thôi cũng có thể khiến cô nhớ mãi, từ đó về sau hoặc sẽ khôngthèm để ý tới bạn hoặc sẽ cố sống cố chết khiến bạn khổ sở. Lưu Nhị Lăng sẽkhông còn có nước cứu, anh ta thuộc loại thứ hai.
TrửTụng có trợ thủ, Lưu Nhị Lăng lại chỉ một mình tác chiến, đương nhiên cảm thấyrất không công bằng, nhưng vợ anh ta lại tỏ ra chuyện chẳng liên quan tới mìnhnên chỉ có mình anh ta đối phó với hai người, hai nắm đấm đánh không lại bốntay, lần nào cũng thất bại đi về.
Chuyệnnày khiến cho Lưu Nhị Lăng về sau chỉ cần nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thôi là sẽ vòngsang đường khác, hoặc sẽ đứng nói chuyện với mọi người và giả vờ không nhìnthấy cô.
Chẳngmấy khi Kiều Ưu Ưu có nhã hứng muốn xuống lầu đi dạo, Trử Tụng dĩ nhiên rấtsung sướng được đi cùng cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không có lí do gì cũngcó thể tự nhiên hôn vào môi cô, sẽ làm anh cảm thấy giống như có cơ hội đượclàm những việc mà mình chưa được làm trong mười năm qua.
Họ taynắm tay bước đi, ánh đèn sáng trưng, bỗng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282154/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.