Tay của Trử Tụng luôn nắm chặt lấy Kiều Ưu Ưu, họ đichậm theo dòng người, tay kia anh cầm lấy xiên kẹo hồ lô, không biết nó có ngonthật không mà anh ăn trông rất ngon miệng, làm Kiều Ưu Ưu nhìn cũng thấy thèm.
“Em ănkhông?” Trử Tụng đưa xiên kẹo đã ăn gần hết lên trước mặt Kiều Ưu Ưu, trênmiệng anh vẫn dính một viên đường nhỏ.
“Ngonthế cơ à?”
“Emchưa ăn bao giờ à?” Trử Tụng ra vẻ rất lưu manh, anh giẫm mạnh chân, hét lên:“Ôi trời ơi! Này, em lớn lên như thế nào vậy? Đến kẹo hồ lô cũng chưa từng ănqua? Ái chà, thật đáng thương, lại đây đừng buồn nữa, anh cho em ăn này.”
Nóixong, anh dùng miệng cắn một viên kẹo hồ lô rồi hướng về phía miệng của Kiều ƯuƯu, làm động tác như muốn đút cho cô, “nào em gái...”
“Anhđừng có làm em xấu hổ nữa!” Kiều Ưu Ưu đẩy anh ra, nhưng đầu anh to quá nên côkhông đẩy được.
“Đếnđây nào em gái, đừng ngại mà.” Trử Tụng ngậm trong miệng một viên kẹo hồ lô nênnói không được rõ ràng, anh cứng đầu tiến sát vào trước mặt Kiều Ưu Ưu, côtránh đi nhưng anh nhất định dùng cánh tay ôm chặt eo cô lại để cô không thểchạy thoát.
“Vẫnkhông dừng lại à? Anh thực sự muốn cho cả cái thành phố Bắc Kinh này đều biếtanh là tên lưu manh à?” Kiều Ưu Ưu chống tay lên ngực anh tránh né, cô cùng vớinét cười giữa hàng lông mày đã minh chứng cho tâm trạng vô cùng vui vẻ của côlúc này.
Vậy nênTrử Tụng lại càng hứng khởi, anh không hề nới lỏng tay, “anh còn có phong cáchhơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/143298/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.