Đăng Khoa mạnh mẽ giữ chặt cánh cửa đang từ từ khép lại. Anh nhìn Tường Vy không rời mắt và bước vào bên trong, khoá cửa lại.
Trong căn phòng nhỏ với ánh vàng đèn ngủ mơ màng, anh từng bước tiến tới gần cô. Còn cô từ từ lùi ra né tránh, cho đến khi không còn chỗ nữa. Cô dựa hờ bào bức tường, không dám ngước nhìn anh. Tường Vy nén cảm xúc lại, cố gắng nói ra những lời nghẹn ngào.
- Anh về đi! Gia Kỳ đang đợi anh!
Đăng Khoa đứng đối diện với cô, cho tay vào túi quần và trả lời. Vừa hay anh cũng đang muốn nói chuyện này, lại là chất giọng trầm ấm khiến trái tim Tường Vy rung động.
- Anh và cô ấy... không có gì! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Cả tối hôm ở bữa tiệc của Gia Kỳ, anh chưa làm gì có lỗi với em!
- Có gì cũng không sao... vì chúng ta... đã chia tay rồi! Anh đừng quan tâm đến em... - Những lời nói dối cứ thoát ra nơi đầu môi, cô vẫn cúi đầu không dám đối diện với anh.
Ngay lập tức, Đăng Khoa đưa tay ra mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả và kéo mạnh về phía mình. Giây phút bờ ngực mềm chạm vào cơ thể anh, trái tim Tường Vy lại không tự chủ mà đập mạnh lên hoảng hốt. Cô vội đẩy anh ra, nhưng Đăng Khoa cố chấp giữ cô đứng yên trong lòng mình.
Tường Vy ngước lên đối diện với ánh mắt si tình của anh ấy. Mùi hương nước hoa quen thuộc trên áo sơ mi này, vòng tay ấm áp quen thuộc này, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/421986/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.