Hôm nay, lại là một buối sáng đẹp trời. Ánh nắng ban mai trong vắt khẽ xuyên qua cửa kính. Bầu trời trong xanh không gợn chút mây, thời tiết thật biết chiều lòng người.
- Chào buổi sáng, Tổng giám đốc!
- Anh đến sớm vậy? Chào buổi sáng!
- Chào anh!
- Chào mọi người! Làm việc tốt nhé!
Đăng Khoa cũng đang bước đến phòng làm việc, vẫn là những lời chào quen thuộc mỗi buổi sáng. Sau khi cất hồ sơ và bật máy tính. Anh đi ra khu pha chế rót cốc cafe, đó là thói quen thường ngày của anh. Một cốc cafe nóng cho buổi sáng thêm tỉnh táo.
Vừa đi gần tới nơi bỗng anh dừng lại, khi thấy một cô gái đang ngồi đó. Dáng người nhỏ nhắn đó, mái tóc xoăn nhẹ mượt mà đó, bóng lưng mảnh mai đó, trông rất quen thuộc, khiến Đăng Khoa tự nhiên nhớ lại chuyện đã qua.
Cũng đã từ rất lâu, nhưng trong lòng anh vẫn giữ trong lòng hình ảnh đẹp về cô gái ngồi bên ban công đầy hoa năm ấy. Hôm nay lại gặp cô ấy ở đây. Đăng Khoa mạnh dạn tiến tới.
- Này em!
- Á! Hết hồn. - Tường Vy đang ngồi chăm chú vào điện thoại bỗng giật mình quay lại. - Ủa, anh Đăng Khoa? Anh làm em hết hồn. - Cô thở phào và vỗ nhẹ vào ngực cho bình tĩnh lại.
- Ủa! Em đó hả? Anh tưởng ai… tính kêu pha cafe mang vào phòng anh thôi! - Anh vội tìm cách chống chế.
Không hiểu sao bắt gặp bóng dáng thân quen, bản thân lại cảm thấy xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/274048/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.