Tờ mờ sáng hôm sau.
Tường Vy lơ mơ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm im trên chiếc giường rộng, xung quanh là mền ga nhàu nhĩ, kết quả của cuộc ân ái nồng nhiệt đêm qua. Cô hé mắt nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài đã hửng sáng, nhưng nền trời vẫn còn là một màu xanh đậm. Có lẽ vẫn còn sớm, cô lại lười biếng vùi đầu vào chiếc gối êm muốn ngủ thêm một chút. Hôm nay cảm thấy thật uể oải không muốn đi làm.
Cô nhìn lại bản thân đã thấy mình đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Đăng Khoa, và bắt đầu nhớ lại đêm qua. Cả hai lúc ấy đều muốn đắm mình vào phút giây ngọt ngào và không ai muốn dừng lại. Sau đó cô lại vùi đầu vào gối và cười bẽn lẽn một mình. Đoạn cô mệt mỏi trở mình trong khi đôi mi còn đang lim dim ngái ngủ, và cổ họng phát lên âm thanh thở dài đầy nũng nịu. Vừa quay sang phía bên kia đưa tay ra đã chạm phải bộ ngực rắn chắc của Đăng Khoa. Không biết anh ấy đã dậy chưa, cô nhướn đôi mi còn đang nặng trĩu lên xem xét. Thật bất ngờ, vì anh ấy đang chống một tay lên trán và nằm nghiêng ngắm dáng vẻ ngái ngủ như một chú mèo con lười biếng của cô từ lúc nãy đến giờ.
Đăng Khoa mân mê trán mình và cười nhẹ âu yếm.
- Em dậy rồi à? Có mệt không?!!
Thấy mình còn đang xuề xoà trong chiếc áo sơ mi to tướng, mái tóc còn bết rối mồ hôi chưa chải, gương mặt mới ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652259/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.