Tại căn biệt thự nhà Đăng Khoa.
Tường Vy bước xuống xe và đưa mắt nhìn khuôn viên một lượt. Cô như đang trông thấy Đăng Khoa lúc ấy đang ngồi trên thảm cỏ cầm tay An Nhiên tô màu bức tranh, ở trên hoa nắng lấp lánh dưới tán cây xanh, khung cảnh lay động lòng người. Hôm ấy, là một kỷ niệm không thể nào quên với cô và An Nhiên. Cô bé cũng hay nhắc lại và vẽ ngôi nhà đầy hoa hồng khi đó.
Cô cứ thế đứng ngẩn ngơ hồi tưởng và khẽ mỉm cười một mình. Đăng Khoa từ lúc nào cũng đã xuống xe và đứng ngắm Tường Vy hồi lâu. Vừa quay lại đã va phải ánh mắt trìu mến của anh. Cô giật mình lảng tránh ánh mắt ấy và cùng anh đi vào trong nhà. Trong lòng cũng không hiểu nổi sao mình lại cứ theo sự sắp xếp của anh. Có lẽ cô cũng muốn nán lại bên cạnh anh thêm một chút nữa, vì lúc nãy nghe nói anh lại sắp đi xa, chắc là quay về Paris, cô cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ là bỗng thấy có chút không nỡ rời xa.
Cô ngỏ ý muốn giúp anh đóng dấu, anh cũng đồng ý và đưa con dấu cho cô. Tường Vy rón rén đón lấy để không chạm vào anh và liền đứng cách một khoảng xa, bắt đầu lấy giấy tờ ra. Đăng Khoa cũng đứng dựa hờ vào bàn lớn và ngắm cô làm việc.
Cô vén lại mái tóc và mím môi đóng dấu lên những chữ ký của Đăng Khoa. Anh cười nhẹ và khoanh tay nhìn cô. Sao trông em lại có vẻ căng thẳng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652255/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.