Sài Gòn đã hết mùa mưa, nhưng đâu đó vẫn còn lác đác những cơn mưa đỏng đảnh không báo trước. Ai không thích sẽ chê thời tiết nơi đây quá ẩm ương. Ai lỡ mê những cơn mưa bất chợt sẽ thấy không thể nào rời xa. Dù có đi đâu cũng sẽ nhớ về.
Cả Đăng Khoa và Tường Vy cũng đều thích thời tiết ở thành phố này. Cả hai đã gặp nhau ở nơi đây, yêu nhau ở nơi đây, và hôm nay lại phải chia xa nhau ở tại nơi đây.
Có lẽ anh và cô hợp nhau về nhiều thứ. Anh vốn thích trồng hoa hồng, cô lại rất thích ngắm hoa. Anh là một bếp trưởng, cô cũng thấy món ăn của anh rất hợp khẩu vị. Cô có một đứa con, vừa hay anh cũng rất thích con nít. Anh chiều chuộng An Nhiên, dung túng cô bé hết lần này đến lần khác. Lời hứa dù là nhỏ nhất anh cũng thực hiện với bạn nhỏ của anh. Anh cũng chưa bao giờ hỏi về quá khứ, tránh làm cô tự ti, phiền lòng. Cô cũng không tò mò về chuyện của anh và Gia Kỳ.
Cả hai cứ thế gặp nhau và yêu nhau một cách tự nhiên không mảy may toan tính. Đều chung suy nghĩ hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Cứ ở bên nhau thế này là đủ. Không ai muốn phán xét đối phương.
Nhưng cũng có lẽ Gia Kỳ nói đúng. Có những điều tưởng như là thích hợp nhất, nhưng nhiều khi không phải là thứ tốt nhất mà Đăng Khoa cần.
Anh ấy là một người tốt, rất biết cách yêu thương, chăm sóc nửa kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652240/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.