Thành phố Sài Gòn chiều hoàng hôn tan tầm.
Hứa phu nhân và anh Đăng Vũ đã về lại căn biệt thự cũ. Một cảm giác bình yên len lỏi vào tâm hồn con người xa xứ. Cả hai cùng nhau ôn lại kỷ niệm ngày xưa khi còn ở bên Việt Nam. Lúc đó thiếu thốn nhưng đầy đủ tiếng cười, cả gia đình quây quần, sớm tối bên nhau.
Anh Đăng Vũ bước đến tủ rượu và xem xét một tí. Bỗng phát hiện bức tường nơi đo chiều cao của cả nhà khi xưa. Lúc này, anh đã cao hơn rất nhiều so với số đo được đánh dấu khi ấy. Rất nhanh, anh ngỡ ngàng khi phát hiện cái hiện cái tên Tường Vy và An Nhiên. Anh Đăng Vũ khẽ chạnh lòng. Có lẽ em trai mình và cô gái đó là thật lòng thật dạ với nhau, cũng đã thân thiết đến xem nhau như là gia đình rồi.
Hứa phu nhân từ lúc nào cũng đã đứng ngay sau lưng, có lẽ bà cũng phát hiện điều mà Đăng Vũ đang suy nghĩ. Anh ấy cũng nhìn mẹ với ánh mắt tha thiết, mong mẹ hãy suy nghĩ lại, vì em trai đã lớn, nó nên có trách nhiệm với cuộc đời của mình. Đừng can thiệp quá sâu.
Nhưng Hứa phu nhân thở dài và nói lên nỗi lòng của mình.
- Các con làm cha mẹ rồi, mới hiểu lòng ta!
Bác Kim cũng bước đến mời mọi người ra bàn tiệc sau vườn mà Đăng Khoa đã chuẩn bị sẵn. Anh ấy đang tươi cười chờ đợi và khui một chai rượu ngon. Khi mọi người cùng quây quần, Đăng Khoa giờ mới lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652236/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.