Hôm đó bệnh viện ở Đài bảo Lỵ An và Trần Anh phải về nước nên hai người nhanh chóng chuẩn bị để về, Lỵ An thì tiếc hùn hụt vì không được ở lại chơi.
Còn Hoàng Ngọc Niệm thì khoảng mấy ngày sau là cô được xuất viện về nhà, suốt mấy ngày liền Lăng Đức đều đến để chăm sóc cho cô có khi anh còn bảo sẽ dọn nhà qua đây ở nữa chứ.
Nhưng cô lại không cho, bảo một mình cô là đủ rồi không cần phải phiền anh, cứ thế ngày ngày anh lại phải đến để chăm sóc hai mẹ con nhìn vào cứ tưởng anh là ba của đứa bé.
*Ba năm sau....
"Tiểu Bảo.... đợi mẹ với" Hoàng Ngọc Niệm chạy theo đứa bé ngày nào non yếu bây giờ đã chạy quanh con phố thế này rồi.
"Mẹ ơi... chú Đức kìa" thì ra là cậu nhóc chạy đến mừng Lăng Đức, trên tay anh cầm khá là nhiều đồ chơi.
"Mẹ đâu?sao con lại chạy ra đây một mình thế này?" Anh bế Tiểu Bảo lên đưa vào nhà thấy cô đang thở hỗn hển ở phía sau.
"Mẹ ơi... mẹ ơi..." Tiểu Bảo thấy Hoàng Ngọc Niệm thì mắt sáng lên tụt xuống chạy lại cô.
"Tiểu Bảo sau này không được chạy lung tung biết chưa? Nếu có chuyện gì sao mẹ sống nỗi đây hả?" Cô bắt đầu tức giận.
"Mẹ... mẹ đừng giận Tiểu Bảo nữa... Tiểu Bảo biết sai rồi " cậu chạy đến ôm lấy cô như con mèo nhỏ dụi vào người cô.
"Được rồi cám ơn anh nhé? Mà anh lại mua đồ chơi đến cho Tiểu Bảo nữa sao? Tiểu Bảo chơi đồ không bền đâu những cái trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-tuyet-voi-nhat-cua-anh/1266262/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.