"Đúng, là anh đang ghen đó!!!" Tuy cô nói rất nhỏ mà hắn không mở mắt ra nhìn nhưng vẫn nghe và biết được cô đang nhìn hắn.
"Ơ... anh... anh.. chưa ngủ sao?" Giọng nói của hắn cất lên làm cô giật mình.
"Không ngủ được"
"Không có em nên không ngủ được à?" Mạnh miệng hỏi.
"Tự đa tình đấy à?"
"Em.... em... chỉ hỏi thử thôi mà,hay là anh giận chuyện lúc nãy sao?"
[....]
"Thật ra, tên đó cứ gửi hoa đến chỗ em hoài và tặng cả chiếc nhẫn nữa còn viết thư bảo ra quán gần đấy để biết hắn, em tò mò rất muốn biết đó là ai nên... mới đi, không ngờ lại là hắn.... do không phòng bị nên bị hắn ôm chặc như vậy, chứ... em không có hẹn hò với hắn đâu".
Hoàng Ngọc Niệm cố giải thích chắc hắn hiểu lầm cô định nối lại tình xưa với tên Hạo Văn đó nên mới như vậy.
"Nè, anh nghe em nói gì không đấy? " do nãy giờ tập trung kể nên không để ý, hắn đã quay sang chỗ khác lúc nào không hay.
"Anh.... vừa phải thôi chứ, em giải thích mà không tôn trọng em à?"
"Còn giận nữa.... tên Dương Tổng bá đạo đâu rồi?, già rồi mà như con nít vậy"
"Vậy nằm đó mà giận đi mặc kệ anh"
Thấy hắn không động tĩnh gì cô đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại cảm thấy mình hình như là hơi nặng lời thì phải, đứng đấy một lát sau đó lại nghĩ ra một cách.
"Đúng rồi, thử xem anh còn giận được không?"
Lần này cô mở cửa lén lút đi vào, từ từ bước tới giường hắn, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-tuyet-voi-nhat-cua-anh/1266217/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.