“ Sao anh lại ở đây?”
Mộc Miên vừa mới trở về phòng khách sạn liền thấy Chu Minh Lãng đứng trước cửa rồi. Toàn thân anh còn toát ra luồng khí vô cùng áp bức người khác khi thấy cô đi cùng thư ký Hàn.
“ Tôi đến tìm em ” anh không ngần ngại thừa nhận.
"
* Kiếm tôi làm gì?”
'Cậu về phòng trước đi ”
Thấy thư ký Hàn còn đang ở đây nên Mộc Miên cũng không tiện nói chuyện. Sau đó quay qua kéo Chu Minh Lãng vô phòng rồi đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa phòng lại Mộc Miên còn chưa kịp hỏi anh tìm cô làm gì thì anh
đã ôm cô vào lòng mình, giữ chặt như sợ ai cướp mất.
“ Anh làm gì vậy? Tôi ngợp thở bây giờ ” Mộc Miên vùng vẫy.
“ Sao em đi mà không báo cho tôi một tiếng!”
Chu Minh Lãng nghe được cũng liền thả lỏng ra một tí, rồi nhỏ nhẹ hỏi.
Tôi là đi công tác chứ có phải đi chơi đâu. Vã lại nói với anh làm gì?”
Mộc Miên dùng sức đẩy Chu Minh Lãng ra khỏi người của mình, đi lại sô pha ngồi.
“ Em có biết không kiếm được em tôi lo thế nào không hả, tôi còn tưởng em ghét tôi nên không nghe điện thoại”
“ Vậy sao anh biết tôi ở đây mà tìm?”
Anh hỏi ba em
Mộc Miên đã biết đời mình sắp tiêu tùng rồi, dạo gần đây ba cũng hay nhắc về anh bây giờ anh còn đích thân đi kiếm cô. Thế nào khi về cũng sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3630523/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.