Ngoan, đừng khóc nữa
Chu Minh Lãng nhẹ nhàng dỗ dành Mộc Miên.
‘Buông tôi ra ” Mộc Miên thấy anh cứ ôm mình liền không thoải mái.
‘Không buông ” anh càng ngày càng ôm chặt cô hơn.
“ Tôi cảm thấy khó chịu, anh buông tôi ra trước được không! Tôi sẽ không chạy"
Chu Minh Lãng nghe cô nói khó chịu thì cứ sợ cô bị gì đó liền buông lỏng ra, bắt đầu quan sát khắp người cô.
“ Em khó chịu ở đâu?”
Bộ mặt lo lắng của Chu Minh Lãng cũng làm Mộc Miên bất ngờ, sau đó cũng chỉ cười một cái tự chế giễu mình.
“ Aaa ” Chu Minh Lãng bị đạp một cái đau điếng liền lui bước lại.
Nhân lúc này Mộc Miên mở cửa chạy ra ngoài. Ngay lập tức bấm thang máy, lúc Chu Minh Lãng chạy ra thì thang máy đã đóng lại.
Anh chỉ còn cách chạy từ thang bộ xuống để đuổi theo cô.
Vừa xuống tới lầu 1 Mộc Miên liền cấm đầu chạy ra, vô tình đụng trúng ai đó.
“ Tôi xin lỗi, cô có sao không! ” Mộc Miên biết mình sai nên cũng đứng dậy đỡ cô gái đó lên.
Nhưng người kia thì bắt đầu lớn tiếng chửi mắng Mộc Miên.
“ Cô không có mắt hả?”
Cô ta là một trong số mấy nhân viên mà hôm trước nói xấu Mỗ Miên liền bị Chu Minh Lãng nghe thấy đã bị phạt làm việc nguyên một ngày trời, đến hôm nay công việc đó vẫn còn chưa làm được tới đâu.
Thấy người đụng mình là Mộc Miên liền đem hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3623750/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.