Sáng hôm sau,
Mộc Miên lờ đờ tỉnh dậy, chiếc khăn đắp lên trán vì vậy cũng rớt xuống giường.
Cô biết hôm qua mình bị bệnh, vô cùng khó chịu nên mới về phòng nằm nghỉ ngơi một xíu.
Ai mà có ngờ là nằm một phát là tới sáng ngày hôm sau luôn.
“ Ai thay đồ cho mình vậy ta? ’’ Mộc Miên nhìn bộ đồ ngủ trên người mình đã được thay mới.
Rồi đánh mắt qua chỗ sô pha thì bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đang nằm ngủ say ở đó.
“ Sao anh ấy lại ngủ ở đó! ’’
Mộc Miên bước xuống giường, đi nhẹ nói khẽ lại chỗ Chu Minh Lãng đang nằm ngủ.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt không một góc chết của anh.
“ Đúng là người đẹp, ngủ thôi cũng đẹp ’’ Mộc Miên cười thầm.
“ Cười cái gì đấy? ’’
Chu Minh Lãng phát ra tiếng nói nhưng mắt vẫn nhắm lại.
“ Aaa...ây daa ’’ Mộc Miên giật mình.
Không ngờ đi nhìn lén người ta mà lại bị phát hiện sớm như vậy.
“ Có sao không? ’’
Chu Minh Lãng liền ngồi dậy ngay lập tức, bế cô ngồi dậy.
“ Sao lại ngồi dưới đất! ’’
Cô còn chưa khỏe lại nữa mà.
“ Hết bệnh rồi? ’’ anh đang cao có nhăn mặt.
“ Không có... tôi bị hù nên giật mình ’’ Mộc Miên nói lắp bắp.
“ Đúng là nhát gan ’’ Chu Minh Lãng búng trán cô một cái.
“ Thay đồ đi, rồi đi ăn sáng ’’
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3623740/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.