Sáng hôm sau, Mộc Miên thức dậy mà đầu đau như búa bổ.
Liền coi đồng hồ thì thấy đã trễ rồi, liền hớt ha hớt hãi gọi điện cho Chu Minh Lãng.
“ Alo ’’ đầu dây bên kia qua vài dây liền có người trả lời.
“ Sếp, tôi xin lỗi hôm qua uống hơi nhiều nên... tôi thay đồ rồi đến công trường ngay ’’
Mộc Miên loay hoay giải thích.
“ Không sao, hôm nay cũng chỉ đến khảo sát một chút ’’
“ Cô cứ ở khách sạn nghỉ ngơi đi ’’ Chu Minh Lãng nhẹ nhàng nói.
Mộc Miên cũng nhận ra sự khác thường của anh.
Hôm nay dường như mấy lời anh nói đều mang theo chút gì đó rất ngọt ngào.
“ Cảm ơn ’’ Mộc Miên nói rồi cũng cúp máy.
Sau đó ngồi dậy vệ sinh cá nhân, sửa soạn một chút.
30 phút sau thì Mộc Miên cũng xuống dưới phòng ăn của khách sạn.
Dường như mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, cô vừa ngồi xuống là nhân viên đưa đồ ăn ra ngay.
Cũng đều là món cô thích ăn.
Nghĩ lại chắc là Chu Minh Lãng đã dặn dò họ, trong lòng bất giác mĩm cười.
“ Cô Mộc, đây là nước chanh mật ong của cô ’’ một nhân viên đặt ly nước lên bàn.
“ Của tôi? ’’ cô nhớ mình đâu có kêu.
“ Là ông Chu dặn ạ ’’ sau đó cô nhân viên cũng đi vào trong.
Chu Minh Lãng nghĩ cô đêm qua uống say bí tỉ tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất đau đầu nên đã dặn nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3623739/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.