Thẩm Minh Nguyệt chạy vào nhà thấy ba mẹ liền nhào lại ôm
- Ba mẹ con về rồi! con nhớ ba mẹ quá.
Mẹ cô cũng khóc theo cô.
- Ba mẹ cũng nhớ con , con ăn gì chưa để mẹ làm vài món con thích nha.
- Dạ con nhớ món mẹ nấu lắm luôn
Trong bữa ăn ba cô ghẹo
- Chủ tịch à ăn từ từ thôi không ai ăn mất của con đâu mà lo...con gái con đứa
- Ông này để im cho con bé ăn cơm
- Ba à cho dù con là chủ tịch thì con cũng là con của ba mà
- Hừ! con bé này không trưởng thành lên được tý nào cả.
- Mà ba mẹ này con sẽ chuyển ra ở riêng gần với công ty đi lại cho thuận tiện
- Ừm! nên chuyển ra mà con về có dính líu gì đến Hàn Nhật Thiên nữa không chứ ba thấy hắn ngày nào cũng đến không ngại mưa nắng đuổi thế nào cũng không chịu đi
Minh Nguyệt đang ăn bỗng dừng lại" anh ta tìm mình sao? không phải ghét mình lắm mà"
- Dạ vâng con biết rồi.
Bên công ty Hàn thị
- Tổng giám đốc ngày mai có một buổi tiệc trong giới kinh doanh ngài có đi không ạ.
- Ừm chuẩn bị đi ngày mai tôi sẽ đi.
Từ lúc Thẩm Minh Nguyệt đi hắn ngày nào cũng cặm cụi vào công việc không có một chút tư tưởng nào về con gái cả.
Bạch Liên Hoa sau khi bị hắn đe doạ đến nay thì cũng không dính líu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-rieng-toi/2952488/chuong-41.html