Quân và Thư đi rồi,Hoàng vẫn đứng đó, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cậu đang phải đấutranh tư tưởng, 50/50 quá nhỏ để có thể chắc chắn ca phẫu thuật thànhcông.
Cái véo má của ai đó đã đưa cậu trở về thực tại. Ngước nhìn lên…
Không giống như Thư, Anna vẫn mang vẻ nhí nhảnh thường ngày.
“Sao cậu ngồi thừ người ra vậy Hoàng? Tớ gọi mãi không thấy cậu trả lời.”
“À…là chuyện phẫu thuật của Lan…” Cậu kể cho Anna nghe lời bác sĩ vừa nói.
“Hiểu rồi!” Tính ích kỷ trong cô lại trỗi dậy, mặc dù biết không phải lúcnhưng cô vẫn không thể ngăn nổi mình thốt ra câu nói “Vậy…nếu…trong đólà tớ…cậu…có lo như vậy không?”
“Hả?” Hoàng rướn mày.
“À…không có gì! Tớ đùa chút thôi, cậu đừng để ý.”
“Nếu trong đó là cậu, tớ không cần phải lo lắng nhiều như Lan…”
“Tại sao?” Tay cô nắm lại thành nắm đấm.
“Bởi cậu có gia đình người thân quan tâm, còn Lan, cô ấy chẳng còn ai cả.Người thân của cô ấy đã rất lâu không liên lạc với cô ấy rồi.” Hoàng nói tránh đi, nhưng thật ra, sau khi ba má Lan mất, họ hàng bà con của côđã hắt hủi cô, chỉ có ba má Hoàng là tận tình chăm sóc giúp đỡ con gáicủa người bạn thân. Sau này, khi Lan trở nên nổi tiếng, mấy người kialại xúm xít vào nhận họ hàng, lúc đó, cô đã cự tuyệt, nói rằng ngườithân duy nhất của cô chỉ có gia đình Hoàng.
Anna hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của Hoàng.
“Vậy…vậy ra cô ta vô…vô giáo… như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-anh-bay-gio-va-mai-mai/2318896/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.