6h sáng…
33 cuộc gọi nhỡ, 4 tin nhắn thông báo ngay trên màn hình cảm ứng, đều là của Hoàng.
“Phương nói với anh là em đã nhìn thấy cảnh đó trong khách sạn. Nhưng thật sự không có gì cả.”
“Em đừng bỏ đi như vậy, quay lại đi, anh ở nhà chờ em, anh sẽ giải thích.”
“Quỳnh… em đi thật sao?”
“Đừng hiểu lầm anh… về nhà đi em… anh không sống nổi mất…”
Quỳnh không trả lời bất cứ tin nhắn nào, cũng như không hề gọi lại. Cô khôngmuốn đối mặt với Hoàng nữa, cô sợ mình lại yếu đuối, lại gục ngã trướccậu.
Khóc cả đêm rồi, mới chợp mắt được hai tiếng, vừa tỉnh dậy đã thấy bốn tin nhắn bi thảm như thế này, người bình thường chắc chắnsẽ cảm động rồi khóc lóc thảm thiết, nhưng Quỳnh không khóc. Đơn giản,làm gì còn nước mắt nữa…
“Sắc mặt em hôm nay không được tốt lắm. Sao vậy, hôm qua ngủ không ngon à?”
“Có…có lẽ em không quen…” Quỳnh ngập ngừng trả lời.
Ý cô ấy là đang quen ở nhà Hoàng rồi sao?
“Hôm nay chủ nhật, có muốn đi đâu chơi không?” Minh vội chuyển đề tài.
“Em…hôm nay em không có tâm trạng.”
“Gì chứ? Hôm nay anh đã rủ mọi người đi hát karaoke rồi, lẽ nào em định ởnhà sao? Bà bạn thân của em cũng có mặt mà.” Tính trẻ con của Minh lạiquay trở lại, hay nói đúng hơn là trước mặt Quỳnh, cậu mới để lộ tínhtrẻ con của mình.
“Thôi được. Dù sao mấy ngày nữa em cũng đi thử giọng ở Star Entertainment, luyện từ bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-anh-bay-gio-va-mai-mai/2318879/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.