Mọi người đồng loạtchạy sang phòng bệnh của Hoàng. Đúng vậy, cậu ta đã tỉnh, và đang ngheThu Phương kể lể những ngày qua đã chăm sóc Hoàng như thế nào, cô tacướp hết công của Quỳnh một cách trắng trợn. Vì ba má Hoàng bận việcphải đi ngay nên không nghe được những lời “chém gió bay nóc nhà” của cô ta.
Còn Hoàng, cậu tin sái cổ. Phương vì cậu làm nhiều chuyệnnhư vậy, hơn nữa lại đang mang trong người cốt nhục của cậu, đến tuổikết hôn rồi cũng nên kết hôn thôi. Cậu mỉm cười dịu dàng, mà lẽ ra, nụcười đó là dành cho cô gái đang nằm ở phòng kế bên.
Cả Lâm,Minh, Quân, Thư, Anna đều mắt chữ O, miệng chữ A. Khải Minh lúc đó địnhxông vào trong phòng giải thích thì bị Quân ngăn lại:
“Minh, bây giờ cậu nói gì cậu ta cũng không tin đâu. Chúng ta cần khiến cậu ta nhớ lại.”
Khải Minh tức tối đập mạnh tay vào cửa khiến Hoàng, Phương và mọi người ở đó đều giật mình.
“Minh, tên nhóc này, cậu đứng đó làm gì hả?” Hoàng tuy không ngồi dậy được nhưng vẫn cố nói để bên ngoài nghe tiếng.
Minh không thèm để ý tên cậu ta, quay về phòng Quỳnh.
Lúc này đây, cậu mong cô đừng tỉnh lại vội, bởi vì, nếu cô biết sự thật này, cô còn đau đớn hơn gấp bội.
Nhưng mong ước của cậu không thành sự thật, đúng lúc này đây, hàng mi dày cong vút kia lại khẽ rung.
Quỳnh đã tỉnh lại, nhưng sức cô khá yếu.
“Minh… Hoàng thế nào rồi?”
Vừa tỉnh lại, cô ấy đã nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-anh-bay-gio-va-mai-mai/2318860/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.