Paris về đêm hoa lệ rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là tháp Effel sừng sững phát ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo trên nền trời nhung huyền khiến người ta choáng ngợp. Bầu không khí thật lãng mạn và tĩnh lặng. Nhưng trái với khung cảnh bên ngoài cửa sổ bằng kính trong suốt đó, trong căn phòng đôi của khách sạn xa hoa, mọi thứ thật cứng nhắc và có phần gượng gạo, giống như một thế giới khác. Không gian thoang thoảng mùi hương hoa hồng, chiếc đèn ngủ tỏa ra luồng ánh sáng dịu êm, mọi thứ thật thân mật và ấm cúng. Thế nhưng có hai con người nơi đây lạnh lùng ngồi dựa lưng vào hai bên thành giường, giống như cảnh vợ chồng chiến tranh lạnh trong mấy bộ phim truyền hình thường chiếu, để mặc bé trai ở giữa ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại như không biết nên chọn đứng về phe nào. Mọi thứ chỉ bị phá tan khi Lạc Lạc vỗ tay cười đầy hồn nhiên rạng rỡ - Mẹ ơi, đêm nay Lạc Lạc sẽ ngủ ở giữa mẹ và chú tiểu nhân đúng không? - Tất nhiên là con nằm giữa, còn nghĩ mình còn nằm được chỗ nào khác nữa à! - Phương Ly mắt mở to nhìn thằng bé Lạc Lạc gãi đầu không hiểu gì, nhưng được mẹ cho phép thì cười híp mắt. Phương Ly cúi người xuống ôm Lạc Lạc, khẽ liếc nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng u ám đằng kia, nói thầm vào tai con trai - Lạc Lạc, tối nay khi ngủ con phải ôm mẹ thật chặt đấy nhé! Đừng có buông mẹ ra đấy! Còn nữa, nếu có đi vệ sinh thì lúc quay trở lại cũng phải nằm ở giữa và ôm mẹ biết không? - Cô cảnh giác trước mọi tình huống có thể xảy ra - Mẹ lại sợ gặp ác mộng ạ? - Thằng bé hai mắt tròn xoe hỏi - Hả, à, ờ. - Phương Ly vẻ mặt mất tự nhiên, hơi cúi đầu, trái tim đột nhiên lại quặn đau - Lạc Lạc biết rồi! Con sẽ ôm thật chặt mẹ như thế này, bảo vệ mẹ, vậy thì mẹ sẽ ngủ ngon hơn! - Thằng bé vừa nói vừa thực hành trước - Con ngoan, ngoan lắm. - Phương Ly xoa đầu con, tự dưng mọi thứ lại tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra Rồi cô quay đầu sang một phía, hắng giọng - Này, người ở bên kia giường, hôm nay anh ở đó, tôi bên này, nước sông không phạm nước giếng nhé! Ai đó cong môi thản nhiên đáp lại - Chỉ sợ nước giếng muốn phạm nước sông! - ‘’…’’ - Mẹ và chú nói gì vậy ạ, Lạc Lạc không hiểu gì cả! - Thằng bé ngơ ngác - Trẻ con không cần phải hiểu! - Cả hai cùng đồng thanh - Lạc Lạc: ‘’…’’ - Nhưng mà…anh đến nơi mấy tiếng rồi sao không gọi điện hỏi thăm người đó? - Phương Ly sực nhớ đến chuyện này, nhìn anh, lời nói có vẻ tùy ý nhưng ẩn chứa bên trong là tâm tình rất không tốt. - Ai? - Thì…- Cô định nói tên rồi lại thôi, tiếp theo là một câu có thể xem như ẩn ý - Phụ nữ có thai thường rất nhạy cảm, không sợ người ta giận à! Lâm Hạo nhìn cô liếc một cái rõ dài. Nhắc lại chuyện này đến lần thứ tư rồi, quả nhiên là người nào đó rất để tâm. Nhưng tại sao với những lời để tâm đó của cô, anh lại thấy rất thích thú?! - Phụ nữ không có thai cũng nhạy cảm đấy thôi! - Anh trả lại cô một câu - Anh đang nói tôi đấy à? - Cô đưa tay chỉ vào bản thân - Không có! - Rõ ràng là ám chỉ tôi, nơi này còn ai có thể mang thai nữa đâu! - Không! Phương Ly phồng má, kinh nghiệm xương máu trong quá khứ cho hay cô chẳng bao giờ có thể cãi lại con người mặt dày thừa tự tin này, thôi thì dành thời gian mà ngủ tốt hơn, ngày mai còn rất nhiều việc. Nói là làm, cô nằm xuống, duỗi chân, lấy mền che kín cơ thể. - Cảm ơn! - Âm thanh trầm lắng vang trong đêm tối - Hở?! - Phương Ly giật mình chui đầu ra khỏi chăn - Vì đã dẫn Lạc Lạc đi gặp ông của anh, đã đồng ý cùng thằng bé đóng kịch. Phương Ly đột nhiên lúng túng, cổ họng nghèn nghẹn không nói lên lời, lát sau mới cất tiếng - Không, không gì, thôi tối rồi, anh ngủ đi, ngày mai mặt mũi tươi tỉnh để mà còn đi thăm chủ tịch Lâm. Rồi cô nằm xuống, cố gắng nhắm mắt, phúc chốc đã ngủ say. Lâm Hạo im lặng, rất lâu sau anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó, lặng lẽ nhìn gương mặt cô được ánh trăng chiếu rọi. Muốn chạm vào cô nhưng lại sợ bản thân càng thêm lún sâu vào sự chiếm hữu ích kỷ, không cách nào buông tay để cô có được hạnh phúc. Nhìn ra màn đêm rực rỡ nhưng cô độc ngoài kia, anh thầm cầu xin ông trời, có thể cho những ngày tháng ở Pháp này kéo dài thật lâu, thật lâu có được không? .................................. - ----------Tập đoàn Giang Thành----------- Không khí làm việc hôm nay thật kì lạ. Các nhân viên nam cố tình tìm lý do để mà lượn lờ qua lại khu vực phòng chờ, mục đích là để thỏa sức ngắm người con gái ngồi bên trong căn phòng được ngăn cách với bên ngoài bằng tấm kính trong suốt kia. Đúng là trăm lần nhìn qua màn hình tivi không bằng một lần nhìn thấy ở ngoài đời. Cô gái trẻ trung, xinh đẹp, có nước da trắng như tuyết, sắc môi hồng đỏ, mái tóc dài dày như rong biển xõa trên bờ vai quyến rũ gợi cảm, đôi mắt đẹp long lanh như sương sớm làm mê mẩn lòng người. Quả nhiên xứng danh là nữ thần của làng giải trí. Một viên kim cương quý giá ai cũng muốn sở hữu. Đáng tiếc là họ chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn, không thể tiếp cận hay đoạt lấy, bởi vì cô sớm đã thuộc về người mà ai cũng biết là ai. Ting một tiếng, từ trong thang máy một thanh niên bước ra, khuôn mặt lạnh lùng của anh không để lộ cảm xúc gì, dáng người cao lớn uy nghi, các nhân viên vừa nhìn thấy thì liền khom người cúi đầu cung kính. Anh tiến vào căn phòng chờ được cách âm, đóng chặt cửa lại, khiến những người có mặt không khỏi ganh tị đến đỏ mắt. - Lâm phu nhân, cơn gió nào đưa cô đến đây gặp tôi vậy? Thông cảm vì đã bắt cô chờ vài tiếng đồng hồ nhé, nhưng tôi là CỐ Ý đấy! Đôi mắt trong veo không lay động ngước nhìn anh đáp trả - Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ? Giang Tuấn cong môi cười khẩy, nụ cười đó khiến Lưu Nhã Đình cảnh giác cao độ. - Sao khỏe bằng cô, đang có thai mà vất vả chạy đến đây, lỡ có chuyện gì tôi làm sao đền được căn biệt thự cho cô đây?! Nhã Đình cắn môi, sắc mặt lập tức tái đi. Giang Tuấn ung dung ngồi xuống ghế đối diện, khuôn mặt xinh đẹp này chắc là khiến nhiều người con trai quỳ dưới chân lắm, nhưng anh thì, có cho cô ta làm giúp việc nhà anh cũng thấy không xứng. - Anh có biết, Phương Ly bây giờ đang ở đâu, làm gì không? - Nhã Đình lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười khiêu khích - Bên Pháp, cùng người đó đi gặp chủ tịch Lâm. - Giang Tuấn thờ ơ đáp - Sao? - Nhã Đình kinh hoảng, anh biết rồi sao, vậy thì sao anh có thể ung dung điềm tĩnh như thế! - Thế nào, khổ công giả mang thai cũng không khiến cô được dẫn về ra mắt chủ tịch Lâm, vậy thì đừng nói đến căn biệt thự nữa, ngay cả cái nền nhà cũng đừng mong chạm đến, giờ còn tìm gặp tôi là muốn tôi sang đó ngăn cản Phương Ly giành lấy thứ cô đến chết cũng muốn à? - Giang Tuấn cười vang đầy chế nhạo - Em…- Mặt Lưu Nhã Đình lúc này trắng như xác chết - Em cái gì mà em. Tôi và cô thân nhau lắm à? - Tại sao anh biết những chuyện đó? - Nắm tay siết chặt để dưới gầm bàn - Chỉ cần tôi muốn biết thì không có cái gì là không biết. Một tháng trước chủ tịch Lâm bệnh nặng, cô lập tức thay gần hết những nhân viên lâu năm bên cạnh mình, ngay sau đó trong giới lại râm ran tin đồn cô có thai quý tử nhà họ Lâm với đủ loại tình tiết như phim truyền hình. Có cần trùng hợp vậy không? Với lại… Ngừng một chút anh liếc mắt xuống, cười mỉa - Nhìn đôi giày cao gót cô đang mang xem, loại người như cô nếu như thật sự có thai thì suốt mười tháng sẽ không dám bước ra đường chứ đừng nói là đến đây với nó. Nhã Đình gắng gượng giữ cho mình bình tĩnh dù trong lòng thấy nhục nhã đến tận cùng. Phải. Khi hay tin ông nội của Lâm Hạo bị bệnh cần phẫu thuật nhưng lại dùng sức khỏe của chính mình để ép anh ấy có con nối dõi, lại biết ông ấy luôn cho người để mắt đến cô nên một tháng qua cô đã cố gắng biết bao nhiêu, lợi dụng chính bản thân mình để đạt được mục đích, diễn tập thật giống nhất triệu chứng của một người đang mang thai với hy vọng sau khi ông nội anh ấy biết được sẽ cho người gọi cô đến. Nếu như cô có thể dùng đứa bé không có thật này thuyết phục được ông phẫu thuật, lập được công lớn thì con đường trước mặt sẽ không còn trở ngại nào nữa. Nào ngờ, khi mọi thứ sắp sửa được hoàn thành, chỉ cần một chút nữa thôi thì lại xuất hiện một Phương Ly, thằng nhóc con năm tuổi của cô ta đã đánh bại hết mọi cố gắng và danh dự của cô, khiến cô thất bại trong nhục nhã và ê chề khi giờ đây đến Giang Tuấn cũng biết. Cô thề, đời này sẽ không tha thứ cho hai mẹ con nhà họ. - Giang Tuấn, em phải công nhận sức quan sát của anh thật sự rất tốt. - Lưu Nhã Đình nở nụ cười như thể trời đất có sụp đổ cũng phải cười - Khỏi khen, lời khen của cô chỉ làm xấu mặt tôi thêm thôi! Nhã Đình nét mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh - Thằng bé Lạc Lạc đó rốt cuộc là con của ai? Anh hay Lâm Hạo? - Thế cô nghĩ nó là con của ai? - Giang Tuấn phì cười, ngồi bắt chéo chân - Em không nghĩ được. - Cái gì? Trong mắt Lưu Nhã Đình có những giọt nước mắt uất ức như giả như thật - Em có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được. Nếu như là con của anh thì tại sao Lâm Hạo lại đến trường mẫu giáo thăm nó còn dẫn nó đi gặp ông nội anh ấy, nhưng nếu nó là con của Lâm Hạo thì tại sao anh lại vẫn yêu thương chờ đợi Phương Ly đó suốt sáu năm qua không thay đổi trong khi không thiếu con gái vây quanh, thậm chí hôm ấy ở đại sảnh tập đoàn Lâm thị còn xuất hiện giải vây cho cô ta. Cho nên…chỉ có một khả năng, đó là hai người con trai các anh đều nghĩ thằng bé có thể là con của mình. Thế thì khác nào Phương Ly đó…hạng con gái như vậy mà cũng xứng để hai người hy sinh bảo vệ sao? _RẦM_ Giang Tuấn phẫn nộ đập bàn đứng bật dậy, sắc mặt âm u như ác ma, trừng mắt quát - Lưu Nhã Đình, nếu cô không phải con gái thì tôi đã bẻ gãy tay cô rồi, cái miệng của cô không xứng để nói bất kì thứ gì về Phương Ly nên tốt nhất là câm ngay cho tôi nhé! Nếu không…tôi không có hứng thú với quá khứ của cô nhưng có khối người hứng thú muốn biết đấy! Giang Tuấn kinh tởm hạng con gái trước mặt, dứt khoát quay người đi, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói đầy khiêu khích phẫn nộ - Anh có biết bây giờ Phương Ly anh yêu thương đó đang làm gì không? Đang ở chung phòng khách sạn với Lâm Hạo bên Pháp, loại con gái như cô ta không xứng với anh. Giang Tuấn khuôn mặt đang tươi tỉnh từ từ biến sắc, hai tay siết chặt lại - Cô có tin, chỉ cần một thêm câu tôi sẽ không nể nang nữa không? - Đó là thật, Lâm Hạo ban đầu đặt phòng đơn khách sạn bên đó nhưng sau lại bảo trợ lý của mình đổi thành phòng đôi, nhất định là Phương Ly đó dụ dỗ anh ấy! - Lưu Nhã Đình khẽ gào, quả quyết khẳng định - Cô không cho rằng hắn có tình nhân bên ngoài à? - Lớn tiếng nói ra câu này nhưng chính anh cũng thấy không phải - Anh ấy không phải loại người như vậy! - Phương Ly của tôi mới không phải, cô nghe cho kĩ đây, lát ra về cẩn thận kẻo gặp quả báo đấy! - Giọng nói chứa vẻ tàn nhẫn, xong thì cất bước đi thẳng Từng câu từng chữ bình tĩnh là thế, nhưng thật ra, anh đã lo sợ đến mức không thở nổi... Đột nhiên anh muốn gặp Phương Ly, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, ôm chặt thân người cô mềm mại ấm áp của cô, cảm nhận tình yêu mà cô dành cho anh. Tất cả đều không thể. Vậy thì chỉ cần được nghe giọng cô là đủ. Giang Tuấn nín thở lấy lại tinh thần, bấm số máy của cô Nhưng rồi, màn hình vụt tắt. Không được, nếu nói chuyện với cô lúc này, anh sợ mình sẽ không kìm chế được mà tra hỏi cô, tổn thương cô, hủy diệt hạnh phúc mà anh khó khăn lắm mới có được mất. Cất điện thoại ngược lại vào túi, giọng nói khe khẽ không biết muốn để cô nghe hay chính bản thân mình nghe - Phương Ly, anh tin em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]